CHƯƠNG 1107: ÁNH MẮT KHÓ HIỂU CHƯƠNG 1107: ÁNH MẮT KHÓ HIỂU Nhưng mà cái này không đủ chắc chắn, ta còn rất xa mới đạt tới được cực hạn, vẫn còn xa lắm. Phải ổn trọng, không được bay, tiếp tục nỗ lực. Dường như vận mệnh bản nguyên chẳng thèm ngó ngàng gì tới việc hắc ám bản nguyên bị đánh tới mức rơi vào giấc ngủ say, hơn nữa nó còn nói thẳng rằng bản thân không hề biết gì về sức mạnh của bản nguyên hết.
Ta đã đánh bay được nó rồi mà ngươi vẫn còn bày ra cái dáng vẻ coi thường ta à. Ừm ừm, phải ổn trọng, không được bay. Trước đây, nếu nói tới việc có thể đánh 1 chiêu giết luôn Adolf mà không để hắn ta chạy mất được hay không, Trần Lạc không hề nắm chắc, nhưng bây giờ thì hắn cực kì tự tin có thể làm được. Chỉ là trước mắt hắn không cần thiết phải động thủ với Adolf mà thôi. Pháp Vương đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài 1 khi vực chiến trường, chỉ thấy cả tinh cầu này đều đang rơi vào bên trong sự hủy diệt. Cơ thể của tất cả sinh linh ở đây đều đang ở trong trạng thái thối rữa, nhưng mà vẫn chưa chết hẳn, khắp nơi xung quanh đều đang tràn ngập trong tiếng kêu gào thống khổ tới cực độ.
"Thời không đáng chết này."
Pháp Vương nhìn cảnh tượng trước mắt với ánh mắt khó hiểu, đây là đang làm gì vậy? Ở bầu trời bên trên ngang tầm mắt nhìn thẳng, có 1 đám người với sắc mặt lạnh tanh đang nhìn những sinh linh này đau đớn khổ sở. Hai đại đế quốc bây giờ đã không còn biết xử lý Trần Lạc thế nào nữa rồi, giờ chúng chỉ có thể trông chờ vào việc bản nguyên sẽ ra tay loại bỏ Trần Lạc đi mà thôi. Vậy làm thế nào để bản nguyên chịu ra tay? Nhược điểm của vận mệnh đã gợi ý ra cách cho họ, có lẽ, biết đâu cách này có hiệu quả đối với bất kì ai thì sao? Hai đại đế quốc bắt đầu đi đồ sát những sinh linh, số lượng còn vượt qua số lượng cần để đối phó với vận mệnh, thậm chí gấp hơn 10 lần. Hơn nữa còn khiến cho những sinh linh chết đi này sinh ra lòng oán hận đối với thời không. ...
"Đồ không gian đáng chết."