CHƯƠNG 1132: TRẬN CHIẾN CHƯƠNG 1132: TRẬN CHIẾN Hắn ta giống như đang tự lẩm bẩm 1 mình, mà cũng giống như đang nói với Trần Lạc. Đúng thật là vậy, nếu như hai đại đế quốc chọn cách tự bạo thì Trần Lạc cũng không có cách gì để ngăn nổi, bởi vì hai đại đế quốc có quá đông con dân. Trần Lạc giết không hết nổi, hắn giết 1 ít thôi là đã gây nên cảnh tự bạo rồi. Cách duy nhất hắn có thể làm chính là đánh vỡ hy vọng của bọn họ, đánh thắng được bản nguyên, để bọn họ thấy được rằng tới bản nguyên cũng không thể nào uy hiếp nổi tới Trần Lạc, chỉ có cách đó mới có thể khiến bọn họ từ bỏ.
Tam vị hợp nhất thể khiến cho Trần Lạc cũng không biết rằng bây giờ bản thân đã đạt được tới sức mạnh như thế nào rồi. Nhưng thiên tính của cẩu khiến Trần Lạc cảm nhận được như thế này vẫn chưa đủ, vẫn chưa chắc chắn rằng hắn có thể thắng được bản nguyên. Ta chỉ cần chăm sóc Lam tinh cho thật tốt là đủ, còn lại sự sống chết của những tinh cầu khác chẳng có liên quan gì tới ta hết. Con mẹ nó chứ, ta cũng đâu phải là đấng cứu thế đâu. Bỗng nhiên có 1 câu nói của Lôi Tát Đức hiện lên trong đầu Trần Lạc.
"Khi xưa, Oboone đại chiến với Eastman ở Lam tinh, sau đó hủy diệt mất Lam tinh, có lẽ khi đó ngươi cũng cảm thấy rất hận nhỉ. Chắc ngươi cũng không muốn trận chiến của chúng ta làm ảnh hưởng tới cả thế giới này, trở thành những người mà ngươi đã từng căm ghét chứ đúng không."
Eastman từng nói qua, kể cả quá khứ hay là tương lai, có lẽ ngươi sẽ làm ra chuyện mà ta đã từng làm. Trần Lạc không hận Oboone và Eastman ư? Không, làn sao hắn có thể không hận cho được. Vì sao thần tiên các ngươi đánh nhau lại khiến cho Lam tinh gặp nạn. Ngươi có biết trong vòng 12 năm mạt thế sảy ra, ta sống như thế nào hay không? Trái tim của ta cũng không phải trở nên lạnh lẽo như thế này từ đầu, chỉ là do ta đã trải qua quá nhiều chuyện, dần dần nó trở nên lạnh lẽo mà thôi. Những lời Eastman nói là đúng, cuối cùng ta vẫn trở thành loại người mà khi xưa ta căm ghét nhất.
Trần Lạc nắm chặt bàn tay lại, hắn nắm được sức mạnh trong tay không phải là vì để giúp bản thân có thể thay đổi việc mà bản thân hắn muốn thay đổi hay sao? Vì sao ta nhất định phải chờ bản nguyên tìm tới tận cửa, mà ta không thể đích thân đi tìm bọn nó cơ chứ? Kể cả ta có đánh không lại thì ta vẫn có thể quay ngược thời gian về thời điểm hiện tại, coi như là chưa có chuyện gì sảy ra hết. Ta cố gắng hết sức rồi, nếu thật sự ta có đánh không lại thì các ngươi cũng đâu thể lấy đạo đức ra để trói buộc ta, có đúng không? Trần Lạc quay về Lam tinh, hắn nói với hủy diệt bản nguyên: