CHƯƠNG 1145: TRẦN LẠC, NGƯƠI GIỎI THẬT ĐẤY CHƯƠNG 1145: TRẦN LẠC, NGƯƠI GIỎI THẬT ĐẤY Một Vương Liệt bé nhỏ mà thôi, thật đáng cười mà. Trần Lạc chỉ hơi nhấc tay lên một chút thôi thì đã là cực hạn mà thế giới này có thể chống đỡ rồi. Mễ Lạp kinh ngạc nói:
"Trần Lạc, ngươi giỏi thật đấy."
Sau chuyện này, Mễ Linh và Mễ Lạp rõ ràng trở nên tín nhiệm với Trần Lạc hơn rất nhiều. Nếu như không có Trần Lạc thì có khi bây giờ các cô đã lành ít dữ nhiều rồi. Đời trước là do co Trần Lạc nhắc nhở trước, Mễ Linh mới không rơi vào hiểm cảnh. Trần Lạc tưởng rằng bọn họ sẽ càng ngày càng trở nên thân thiết, nhưng hắn không ngờ rằng 1 năm bọn họ ở bên nhau sớm chiều, mà Mễ Linh vẫn cứ khách khí như thế. Mễ Lạp cũng không dễ lừa chút nào. Trần Lạc gãi gãi đầu, rốt cuộc là do nguyên nhân gì vậy nhỉ, rõ ràng mọi chuyện không nên như vậy chứ.
Năm thứ 5 sau mạt thế sảy ra, quái vật giáng lâm. Đây không phải là tang thi và những sinh vật biến dị nữa, mà là một sự tồn tại mà những kẻ sinh tồn trên Lam tinh không thể nào chống lại nổi. Trong nhóm quái vật, cấp thấp nhất cũng là cấp vương, thậm chí còn có vài chục tên cấp hoàng. Ngoài ra, những kẻ sinh tồn trên Lam tinh sống quá tản nhau, họ không hề hợp lực cùng nhau chống lại kẻ địch, vậy thì làm sao họ là đối thủ với đám quái vật cho được. Trần Lạc đứng ra chặn cơn sóng dữ, nhưng mà vẫn "trọng thương đầy mình". Trần Lạc ho ra máu, hắn khó khăn nói:
"Mễ Linh, vì sao mãi ngươi vẫn không chấp nhận ta?"