TRUYỆN FULL

Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 116 - Dị Năng

CHƯƠNG 116 - DỊ NĂNG CHƯƠNG 116 - DỊ NĂNG Bọn họ vẫn luôn tự phong bế trong khu chung cư, dự định xử lý những con tang thi đi lang thang trong khu chung cư trước, sau đó ra ngoài khu chung cư thăm dò, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy tang thi cấp một, thậm chí là tang thi đột biến thể. Bọn họ vẫn luôn cho rằng chỉ có người sống sót mới có thể thức tỉnh dị năng.

Nhìn thấy Trần Lạc đi tới, Trần Quang như bắt được cọng rơm cứu mạng.

"Anh, anh Trần, ngươi có cách nào cứu được người anh em này của ta không?"

Trần Quang cũng không cho rằng Trần Lạc sẽ có cách gì, nhưng trong lúc tuyệt vọng mọi người đều muốn thử một chút, biết đâu còn có cơ hội.

Trần Lạc gật đầu, gọi Mễ Lạp lại đây, sử dụng Trị Liệu Thuật cho Trương Lượng. Trần Lạc cũng không nói mấy câu như các ngươi phải đồng ý làm đàn em ta, ta mới cứu hắn. Chỉ số thông minh như vậy thật sự làm cho người ta lo lắng.

Trong lòng bàn tay của Mễ Lạp sinh ra một luồng năng lượng màu trắng bạc, từ từ tràn vào vết thương của Trương Lượng. Vết thương của Trương Lượng nhanh chóng khép lại, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Nhóm người Trần Quang nhìn Mễ Lạp bằng ánh mắt cực kỳ khiếp sợ, đó là Trị Liệu Thuật đúng không? Trên đời này còn có loại dị năng này sao? Trong đội ngũ của bọn họ hoàn toàn không có dạng này, cũng chưa từng thấy ai có.

Có loại dị năng này rồi thì còn sợ gì bị thương nữa?

Mễ Lạp liên tiếp phóng ra Trị Liệu Thuật hai lần, mặc dù vết thương của Trương Lượng cũng không khôi phục lại như trước nhưng toàn bộ vết thương đã mọc ra da thịt mới.

Vốn dĩ Trương Lượng đang sống dở chết dở, cũng đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hiện tại tuy rằng vẫn còn hơi đau nhưng đã có thể nhanh chóng đứng lên.

Trương Lượng vô cùng cảm kích, nói:

"Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn."

Trần Lạc cười khẽ một tiếng, lại cho Trần Quang một ánh mắt, sau đó dẫn Mễ Lạp rời đi. Ánh mắt này ý muốn nhắc nhở Trần Quang nên cân nhắc lại lời đề nghị vừa rồi của mình.

Thật không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại xuất hiện một con tang thi cấp một trợ giúp mình. Lời ta nói còn có thể là giả sao?

Trần Lạc lắc đầu, nếu như không phải hiện tại bọn họ thiếu người, thì làm sao lại phải vất vả như vậy, ta cũng không cần phải lừa ngươi làm gì, ngươi đến cầu xin ta, ta còn phải cân nhắc xem có muốn nhận ngươi hay không.

Yêu cầu hiện tại của Trần Lạc rất thấp, chỉ cần nghe lời chỉ huy và dám đánh nhau với tang thi, ta sẽ nhận ngươi, chờ đến khi nhân số nhiều lên thì còn phải có thêm thiên phú tốt thực lực tốt ta mới có thể cân nhắc.

Trần Lạc vừa rời đi, Trần Quang đã thở dài, nói:

"Thật không ngờ hắn lại nói đúng, tang thi thật sự có thể sử dụng dị năng, thế giới này đang làm cái quái gì vậy, có còn để cho người ta sống nữa hay không."

Trần Quang thuật lại lời Trần Lạc nói lúc nãy.

"Hắn nói, có thể gia nhập, nhưng nhất định phải nghe lời hắn."

Trương Lượng là người đầu tiên lên tiếng:

"Nghe lời thì nghe lời thôi, tuy không muốn thừa nhận nhưng xác thực là hắn có năng lực hơn chúng ta."

"Chưa nói tới chuyện khác, sau khi gia nhập đội của hắn, ít nhất chúng ta không cần phải lo lắng vấn đề bị thương nữa, có mục sư thì sợ gì nữa chứ?"

Mỗi người đều bày tỏ ý kiến của mình.

"Nhìn bộ dáng của hắn chắc chắn hắn đã biết bí mật của tinh hạch từ lâu rồi, mẹ nó, chúng ta nhiều người như thế lại không biết gì, còn phải đợi người khác nói mới biết được, biết muộn hơn người ta biết bao nhiêu ngày, đầu óc người này thật sự thông minh hơn chúng ta nhiều."

"Ta thì không thành vấn đề, ta ngu ngốc, cho dù không nghe lời hắn thì cũng không có ai nghe lời ta."

"Ta cũng không thành vấn đề, bên hắn nhiều con gái như vậy, chỉ cần cho ta gia nhập thì muốn ta làm gì cũng được."

"Người đó không chỉ có đầu óc thông minh thôi đâu, con chó hắn thả ra có vẻ cũng rất mạnh, ta cảm thấy thực lực của người này chắc chắn rất đáng sợ."

Trần Quang cười khổ, nói:

"Ta quên nói cho các ngươi, hắn đã nói dù chúng ta có liên thủ thì hắn cũng có thể dễ dàng hành hạ chúng ta đến chết, lúc đó ta còn không tin, bây giờ đã thấy hơi tin rồi."

Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đốt điếu thuốc, trầm tư nói:

"Theo lý thuyết mà nói, tang thi trong khu chung cư là do chúng ta thanh lý, vậy nên vật tư trong tiểu khu cũng tính là của chúng ta. Nhưng hiện tại hắn lại đang vận chuyển vật tư, cũng là do chúng ta không ngăn cản, nếu chúng ta dám ngăn cản chỉ sợ là đã bị diệt tại chỗ rồi."

"Trước chúng ta cũng từng suy nghĩ muốn sáp nhập, con người này dù là về tổng thể hay thực lực cá nhân vẫn hơn chúng ta rất nhiều, sau khi sáp nhập cũng đâu thể bắt hắn nghe theo chúng ta đúng chứ? Làm sao có chuyện như vậy được chứ. Hắn cũng đã đề cập trước, ta nói thẳng, ta cảm thấy người này rất được, vốn dĩ mục đích của chúng ta là sống sót, dù sao thì có một người thông minh dẫn dắt cũng vẫn hơn chúng ta tự mình mày mò. Ta cũng nói thẳng luôn, dù các ngươi không đáp ứng thì ta cũng muốn tự mình gia nhập bên kia, ít nhất khả năng sống sót vẫn cao hơn một chút."

Trần Quang liếc nhìn tất cả mọi người, thấy có vẻ không có ai phản đối, vậy thì còn thảo luận cái rắm gì nữa chứ?