CHƯƠNG 447 - MƯA BÃO CHƯƠNG 447 - MƯA BÃO Thực lực có mạnh thì thế nào cơ chứ? Không phải cuối cùng vẫn bị ta ăn mất khoai tây hay sao? Trong tình huống không có điện cũng không có lửa, Vưu Lý chỉ đành lấy khoai tây ra ăn sống. Vưu Lý chỉ rửa qua vỏ ngoài khoai tây, sau đó trực tiếp gặm một miếng. Khi nước khoai tây tươi mát tràn vào trong miệng, Vưu Lý thở ra một hơi thật dài.
"Mùi vị thật tươi mới biết bao."
Vưu Lý ăn hết củ khoai tây chỉ trong 2 3 miếng, trên mặt hắn tràn đầy vẻ si mê. Từ đầu đến cuối Vưu Lý không hề nếm ra cái gì lạ lùng hết, giống như kể cả có ai nhổ nước bọt vào trong bún thập cẩm cay thì ngươi cũng không thể nếm ra được có gì lạ vậy. Ngươi nhổ nước bọt vào cơm của kẻ thù lại còn muốn hắn ta có thể nếm được ra hay sao? Ngươi chỉ cần hắn ta ăn nó vào là ngươi đã vui sướng như lên mây rồi. Mễ Linh bày tỏ bản thân cảm thấy rất sung sướng, cả Mễ Phạn cũng vậy. Mễ Phạn vừa nghĩ đến chuyện tên khốn nạn kia ăn khoai tây đã bị trưởng lão Tường liếm qua là nó đã vui đến mức cười lớn rồi. Quả nhiên vẫn phải nhờ Trần Lạc ra tay trả thù giùm ta...
Sau khoảng thời gian 8 ngày, cơn mưa lớn ở Thần Đô cuối cùng cũng dừng lại. Hửng Đông thành cũng không có thay đổi gì cả, chỉ có mỗi điều kiện thu nhận người là thay đổi. Trước đây chỉ cần là cấp 5 vượt qua kiểm tra là có thể gia nhập vào căn cứ, bây giờ thì có thêm 1 điều kiện nữa. Người đó phải có thể hấp thu hết 1,2 viên tinh thể cấp 4 cùng một lúc trong điều kiện bình thường. Điều này có nghĩa là sau này người này có thể đạt đến cấp 8, như thế mới miễn cưỡng đủ điều kiện làm con tốt thí được.
Nếu như khi còn là cấp 5 mà người đó có thể hấp thu hết 2 viên tinh thể cấp 4 trong 1 lần thì chứng minh sau này người đó có thiên phú trở thành cấp vương. Trần Lạc đang suy nghĩ, chờ qua thêm mấy ngày nữa, sẽ có một đám căn cứ mà bị mưa lụt làm ngập mất rời về phía thành phố ở xung quanh Thần Đô. Có một lượng lớn sinh tồn giả đến đây như vậy, hắn có cần thiết phải ra uy một chút để tránh việc bọn hắn mới tới đã tự đâm đầu tìm chỗ chết hay không nhỉ? Nhưng chưa cần Trần Lạc ra tay thì đã có người làm rồi. Dịch Tư Dĩnh nhìn chiếc huy hiệu màu đỏ trong tay mình, trên gương mặt tinh xảo lộ ra vẻ kích động.