CHƯƠNG 478 - ÂM THẦM KHINH BỈ CHƯƠNG 478 - ÂM THẦM KHINH BỈ Hắn vừa nói, bàn tay của hắn vừa vươn về phía gương mặt trắng nõn của Lăng Sương. Mạc Tử Du nhìn thấy mọi truyện, trong lòng hắn thầm hối hận, chậc, bị tên kia cướp mất trước rồi, ta phải nhanh chóng đi "cứu" cô ấy. Ai mà biết được Lăng Sương lại hừ lạnh một tiếng, Kỷ Nguyên lập tức biến thành một cái tượng băng. Vẻ mặt của Kỷ Nguyên lập tức bị đóng băng lại. Sau đó, tượng băng nứt vỡ ra, cơ thể của Kỷ Nguyên bỗng biến thành từng khối băng nhỏ. Hắn ta nổ tung thành từng mảnh vụn trong chớp mắt.
Không khí ở xung quanh lập tức theo đó hạ thấp nhiệt độ xuống. Lăng Sương không chỉ đóng băng Kỷ Nguyên lại, mà cô cũng đóng băng luôn tâm trạng vui mừng của tất cả những người đang có mặt ở đây. Tất cẩ mọi người đều tỉnh táo lại, ai ai cũng mang vẻ mặt cực kì hoảng sợ và bất ngờ nhìn về phía Ngưng Sương, không ai tin nổi vào mắt mình cả. Hai ngày trước Kỷ Nguyên vừa mới đạt tới cấp 6, vậy mà hắn ta lại chết chỉ trong nháy mắt hay sao? Quá kinh khủng. Mạc Tử Du run rẩy như cầy sấy, việc này làm hắn ta nhớ lại việc Trần Lạc của Hừng Đông thành dùng ánh mắt giết người. Cô gái này không hề yếu hơn Trần Lạc chút nào cả. Lăng Sương nói với vẻ đạm mạc:
"Đi ra."
Có cái ví dụ là Kỷ Nguyên lù lù trước mặt, làm gì còn ai dám không nghe lời cô nói. Tất cả chạy bay chạy biến chỉ trong chớp mắt. Mạc Tử Du chạy đi rất xa, hắn ta thở dốc, làm sao lại có một cô gái có sức mạng kinh khủng tới vậy cơ chứ. Có lẽ nào đó không phải là người không? Người bình thường có ai mà đi mặc tảo biển lên người đâu, đó là yêu quái hóa hình ư? Mạc Tử Du quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lăng Sương thổi một hơi, cả người con cá voi lập tức bị đông cứng lại thành đá.
Con cá voi này không hề nhỏ chút nào, cơ thể của nó rất to lớn. Mạc Tử Du cảm thấy cả người đều không ổn chút nào, thật là khủng bố. Cô ta phải là cấp mấy cơ chứ? Cấp 9, hay là cấp 10? Hắn không hề có khái niệm gì về cấp vương cả, dị năng giả hệ băng mạnh nhất mà hắn gặp qua là Thư Vân ở Hừng Đông thành rồi. Rõ ràng biết phía bên đó là tử thần mà còn dám đi vòng vòng xung quanh thì không phải là tự tìm chỗ chết hay sao? Mạc Tử Du định quay trở về nhà tránh mặt đi, sau này hắn cũng không định quay về phía bờ biển này nữa.