TRUYỆN FULL

Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 109 - Chi Tiết Đồ Vật

CHƯƠNG 109 - CHI TIẾT ĐỒ VẬT CHƯƠNG 109 - CHI TIẾT ĐỒ VẬT Vũ khí đều là các loại gậy gộc hoặc là rìu, Trần Lạc còn lấy một số gậy điện ra cho đám người Thư Vân, hết pin, dùi cui điện cũng có thể dùng làm vũ khí.

Có thể nói, chỉ cần không phải trên trăm con tang thi cùng lao tới, thì lúc này đối mặt với tang thi cấp thấp nhất cũng chẳng có áp lực gì. Độ khó ít hơn tưởng tượng của các cô gái rất nhiều, quả nhiên càng nhiều người thì sức càng lớn.

Trên con đường trước cửa khu chung cư, tổng cộng có hơn mười quán ăn lớn nhỏ. Trần Lạc nói:

"Vào quán ăn trước xem có thu được vật tư nào không, chia làm bốn đội, không nên hành động một mình, chuyển vật tư thu thập được lên xe tải hạng nặng."

Nơi này tang thi rất nhiều, không giống bên đó của Trần Lạc có ít người, cho nên phần lớn vật tư đều có.

Một lúc sau, đã có gạo mì lương thực dầu mỡ chuyển vào xe tải hạng nặng.

Các cô gái vui mừng reo hò khi phát hiện siêu thị không bị người khác dọn sạch. Quy mô siêu thị khoản hơn một trăm mét vuông, cũng không hề nhỏ.

Ánh mắt Mễ Linh sáng lên, siêu thị có quy mô cỡ này có lẽ sẽ bán thứ đồ đó.

Bước vào trong siêu thị, càng làm cho người ta vui mừng chính là siêu thị còn bán thùng đựng nước tinh khiết, hơn hai mươi thùng nước tinh khiết bày ở cạnh tường.

Những người khác đều tập trung vào nước và thức ăn. Mễ Linh lại ở gần quầy thu ngân tìm kiếm thứ gì đó. Cô nhớ rõ những thứ như vậy, dường như đều đặt ở bên cạnh quầy, trước đây cô đã vô tình nhìn thấy.

Vẻ mặt Mễ Linh cực kỳ vui mừng cầm lấy một cái túi lập tức bỏ vào bên trong. Thư Vân nghi ngờ nhìn Mễ Linh, cô đang tìm cái gì vậy? Mễ Linh không nhìn thấy rõ chi tiết đồ vật, chỉ thấy ba chữ: siêu mỏng.

Mễ Linh cảm thấy có người đang nhìn mình, quay lại thấy Thư Vân đang nhìn chăm chú, lúc này mặt cô đỏ bừng. ...

Kết hợp với vẻ mặt của Mễ Lạp, Thư Vân chợt nhận ra thì ra Mễ Linh đang tìm cái đó. Nếu là đồng nghiệp trước kia của mình, Thư Vân rất muốn trêu chọc một chút, nhưng người này là Mễ Linh nên cô không dám.

Ai cũng không biết giữa Mễ Linh và Trần Lạc có mối quan hệ như thế nào.

Thư Vân suy nghĩ miên man, có lẽ tìm cái này để Trần Lạc sử dụng, nếu không cũng không nghĩ ra là ai, hơn nữa là Mễ Linh tự mình tìm. Không cần thứ này, thì ngươi tìm nó làm gì?

Trong lòng Mễ Linh cảm thấy ấm ức, không phải vì Mễ Lạp, ta muốn tìm nó sao? Trần Lạc thật đáng ghét.

Thư Vân liếc nhìn rồi rời đi như không có chuyện gì, giả vờ như không chú ý tới.

Từng kiện vật tư đã được chuyển lên xe. Bên cạnh còn có một cửa hàng hoa quả, phần lớn hoa quả đều bị dập nát, chỉ có một số táo, lê và dưa hấu có thể ăn được. Đã đi ngang qua thì không thể bỏ qua, đương nhiên cũng chuyển lên xe.

Những cửa hàng này, đều là khu chung cư Ngọc Lâm và khu chung cư đối diện lầu một, phía trên đều là hộ gia đình của hai chung cư.

Trần Lạc cảm nhận được điều gì đó lập tức ngẩng đầu nhìn về một hướng, thì thấy có người đang đứng bên mấy cửa sổ trên lầu quan sát. Trần Lạc không để tâm, muốn nhìn thì nhìn. Có một bác gái hơn bốn mươi tuổi nói:

"Chàng trai trẻ, ta vừa nhìn ngươi thì biết ngươi là một chàng trai tốt bụng, ta đã rất nhiều ngày không ăn dưa hấu, nóng nực khó chịu, ngươi tặng cho ta một quả được không?"

Ngay khi lời này thốt ra những căn phòng khác cũng đều nói như vậy.

"Xin ngươi chàng trai trẻ, đưa nước lên đi."

"Có thịt không, chân vịt kho trong siêu thị đưa lên một chút đi."

"Cho ông đây mấy điếu thuốc lên đi, ngột ngạt chết đi được."

Tất cả mọi người bên cạnh Trần Lạc đều im lặng, các người thật không biết ngại! Trần Lạc cười nói:

"Ta đi đứng không tiện, không thể leo lên lầu nên không đưa được."

Câu này vừa nói ra, các bác trai bác gái đều không thể mặc kệ:

"Con người cậu, sao không biết kính già yêu trẻ vậy?"

Trần Lạc cười nhạo một tiếng, người không biết sẽ tưởng các người bảy tám mươi tuổi.

Đám người này lớn nhất bốn năm mươi tuổi, người sống trên sáu mươi tuổi cực kỳ hiếm thấy, giống như dưới mười ba mười bốn tuổi cũng vậy. Trong một vạn người có mấy người như vậy đã rất tốt rồi, dường như người còn sống đều là thanh niên cường tráng.

Trần Lạc mặc kệ bọn họ, ra hiệu cho mọi người tiếp tục. Cư dân chung cư cũng mặc kệ. Một bác gái bước ra khỏi nhà, chạy đi thông báo:

"Mau ra đây, đừng ngủ nữa, có người muốn chuyển hết vật tư của chúng ta đi."

Ở dưới lầu nhà bọn họ , không phải của bọn họ thì của ai đây?

Sau nhiều ngày như vậy, người sống sót trong khu chung cư gần như cũng tập trung lại một chỗ, hơn phân nửa đều tập trung đến tòa nhà sát đường. Một mặt là động viên lẫn nhau, mặt khác nếu có đội cứu hộ thì cũng có thể biết ngay.