CHƯƠNG 390 - TÂM TRẠNG TỐT CHƯƠNG 390 - TÂM TRẠNG TỐT Trong lòng Trần Lạc thầm nghĩ, hừ, khiếp trước ngươi đã chẳng phải là đối thủ của Pháp Vương, kiếp này Pháp Vương còn do đích thân ta dạy dỗ, nhận được chân truyền của ta, có 10 ngươi ở đây cũng chẳng phải là đối thủ. Không phải là ngươi thích ngông cuồng à. Xem xem ta trị ngươi như thế nào.
Mỗi người đều có tính toán của riêng mình, việc còn lại là chờ xem ai sẽ thắng mà thôi. Sau khi về thành, tâm trạng Trần Lạc rất tốt, hắn vẫn có thu hoạch tính là không tồi. Bây giờ hắn tìm thấy cả vợ cho Long Vũ rồi, há chẳng phải Long Vũ sẽ càng yên tâm hơn hay sao? Nam nữ phối hợp, không việc gì là không làm được nha. Còn tên Cuồng Lôi này, sau khi dạy dỗ lại hắn ta một chút, nói không chừng cũng có thể thu nhận được. Trần Lạc quay về căn cứ, bên ngoài căn cứ đã đươch thu dọn gần xong rồi, nhưng mà vẫn còn mùi tanh của máu, cái này thì chỉ có thể đợi thời gian trôi qua cho bay bớt mà thôi. Cuồng Lôi đem theo đồng đội, tràn đầy tò mò mà nhìn quanh. Trần Lạc nói:
"Ngươi đợi một chút, chút nữa ta sẽ gọi vị trưởng lão đó ra đấu với ngươi."
Trần Lạc rất tò mò, với tính cách của Pháp Vương, nó đã giết nhiều kẻ địch như vậy thì bây giờ lẽ ra đã nên chạy đến bên cạnh Trần Lạc để tính toán điểm tích phân rồi mới phải chứ. Vậy tại sao bây giờ nó còn chưa tới? Bên ngoài chuồng chó của Pháp Vương, Mễ Lạp và Mễ Linh đang ở bên cạnh Pháp Vương. Pháp Vương chỉ là một con chó mà có thể giết được địch, đang rất đắc ý.
Mễ Lạp nhìn nhìn, cảm thấy vẫn còn thiếu sót, Pháp Vương thiếu mất một bên tai nha. Nếu như có thể bổ xung cho nó cái tai còn thiếu này thì tốt rồi. Mễ Lạp muốn thử một chút. Pháp Vương vừa nghe thì liền đi theo Mễ Lạp. Pháp Vương cực kì căng thẳng nhìn Mễ Lạp. Nếu như có thể, vậy thì có ai muốn làm một con chó chỉ có một bên tai cơ chứ? Phá hỏng hết cả tướng rồi. Mễ Lạp dùng một lượng lớn dị năng hệ quang minh hướng về phía cái tai phải của Pháp Vương. Lúc mới đầu thì chẳng có hiệu quả gì cả. Mễ Lạp trầm tư, sau đó thử lại lần nữa. Điều thần kì là cái tai của Pháp Vương dần dần mọc ra từng chút một. Mễ Linh kinh ngạc nói: