TRUYỆN FULL

[Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 197: Vụ nổ kinh hoàng (2)

- Tiểu Song, ngươi điên rồi! Đây là bảo vật ngươi vất vả mới có được sao lại lại ném đi như vậy chứ!

Lý Tân kinh ngạc, khó hiểu nói.

Mọi người cũng há hốc mồm không hiểu vì sao Vương Song lại ném bảo vật đi.

- Nằm xuống!

Vương Song gầm nhẹ một tiếng, vừa rồi mọi người đều có kinh nghiệm, nên trực tiếp xuống nằm không cần hỏi tại sao.

- Rầm!

Một âm thanh kinh hoàng vang lên giống như một tiếng nổ lớn, như trận động đất ập đến. Xe cộ cong queo nhưng may là cách đám Zombie hơn trăm mét nên không bị thiệt hại gì. Đám người Lý Tân lặng lẽ ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn một đám mây hình nấm đột nhiên xuất hiện giữa đám Zombie ở phía xa, đám mây hình nấm bay lên bầu trời, bao phủ khoảng cách gần trăm mét. Có thể được nhìn thấy rõ ràng trong phạm vi hàng chục dặm.

Sóng xung kích đáng sợ lan ra tứ phía, trên đường đi mọi thứ đều bị phá hủy, cây cối, hoa lá đều bị gãy đổ. Một hố sâu khổng lồ xuất hiện trong đám Zombie. Trong hố sâu, tất cả Zombie, không riêng gì Zombie, mọi thứ đều bị tiêu diệt, không còn dấu vết gì.

Đám người Vương Song thậm chí không cần đếm nhưng cũng biết được đám Zombie tổn thất rất nhiều, ít nhất tám ngàn con Zombie đã chết trong đợt tấn công này!

- Kít!

Chiếc xe đang lắc lư lập tức dừng lại, tất cả mọi người ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin vào mắt mình, xung quang hố sâu khổng lồ có không ít Zombie bị đứt tay, đứt chân, từ từ bò về phía đám người Vương Song, lác đác rời rạc.

- Điều này, làm sao có thể?

Đám người Hoàng Thiên Hằng đứng ở cửa thôn nhìn cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt đờ đẫn, chỉ thấy Vương Song ném một vật gì đó vào đám Zombie, sau đó nhìn thấy một đám mây hình nấm khổng lồ nổi lên, vô số Zombie trực tiếp hóa thành cát bụi, nguy cơ sinh tử của cả thôn đã được giải quyết.

- Vương Song, hắn lại cứu chúng ta một mạng!

Hoàng Thiên Hằng tự lẩm bẩm, nhưng trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc. Hắn cảm thấy mình đánh giá Vương Song rất cao, nhưng không ngờ rằng thứ mà Vương Song mang đến cho bọn họ lại chấn động hơn nhiều, đặc biệt là lúc này.

Những người khác cũng vậy, tất cả đều ngây người nhìn vụ nổ kinh hoàng phía xa, đám ngươi Triệu Hân vô cùng vui vẻ, bọn họ đã sống sót qua nguy cơ lần này.

- Đây chính là nam nhân của ta!

Triệu Hân nảy ra ý nghĩ này, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào.

Hoàng Bối Bối nhìn bóng dáng của Vương Song, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị, sâu trong lòng nàng dường như bị kinh động, nổi lên gợn sóng.

- Ta biết ngươi sẽ không bao giờ làm ta thất vọng!

Đổng Châu nhìn mọi thứ trước mặt, trong mắt mang theo ý cười, sự căng thẳng trong lòng cũng dần dần buông xuống.

Ngay lập tức, mọi người chìm đắm trong vui mừng.

Mỏi người mừng rỡ nhìn một đám thi quần đã bị nổ chết khoảng tám mươi phần trăm, bọn họ đều cảm nhận được cảm giác từ địa ngục lên thiên đường là như thế nào, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tự hào, ngưỡng mộ với Vương Song.

- Còn chờ cái gì nữa, đánh cho ta, Vương đội đã xử lý gần hết đám Zombie rồi, nếu như không giải quyết đám Zombie còn lại, vậy thì sau này đừng lãng phí thời gian của mọi người ở đây nữa, chúng ta không cần đám phế vật như vậy!

Giọng nói Hoàng Thiên Hằng đúng lúc vang lên, nghe thấy lời này của hắn, mọi người gào thét hưng phấn nhìn về phía trước. Giống như đám Zombie phía trước đã biến thành mỹ vị.

Xe của đám người Vương Song khởi động nhanh chóng tiến thẳng vào cổng thôn, mọi người đều thấy rõ, không cần ai đồng ý, bọn họ tự giác tránh đường.

Sau khi xuống xe, đám người Đổng Châu lần lượt tiến lên.

- Vương đội, ngươi không sao chứ?

- Tiểu Song, ngươi thế nào rồi?

...

Một loạt giọng nói vang lên ngay khi Vương Song vừa xuống xe, về phần đám người Lý Tân, bọn họ giống như trở thành người trong suốt, nhưng mà bọn họ cũng hiểu được, cảnh tượng vừa rồi cũng khiến bọn họ bị dọa sợ. Nếu như không có Vương Song, sợ rằng hiện tại bọn họ đã phải đối mặt với hàng trăm ngàm Zombie đáng sợ rồi.

Vì vậy trên môi bọn họ đều nở nụ cười chế nhạo xem kịch hay, trực tiếp chạy về phía trước cùng những người khác ngăn chặn đám Zombie còn lại.

Vương Song bất lực nhìn đám đông vây quanh, nghe thấy tiếng nói chuyện sôi nổi, cười khổ một tiếng:

- Được rồi, trước tiên mọi người đừng nói nữa.

Lời vừa dứt, mọi người lập tức dừng lại nhìn Vương Song.

- Vẫn còn khoảng một ngàn con Zombie nữa, trước tiên xử lý bọn chúng rồi ta sẽ nói chi tiết với mọi ngươi sau.

Nói xong, không đợi bọn họ nói thêm lời nào, hắn vội vàng rời đi. Thấy vậy, tất cả mọi người thở dài một hơi.

Vương Song đi đến bên cạnh Lý Tân, hắn hơi quay đầu lại nhìn Vương Song mỉm cười:

- Thế nào, có người quan tâm mà người còn thấy phiền phức hả! Chúng ta không có loại đãi ngộ này đâu đấy!

Lời nói mang ý trêu chọc, hiện tại nguy cơ Zombie cơ bản đã qua đi, những con Zombie còn lại khó có thể tạo ra bất kỳ khó khăn gì, vì vậy, lúc này Lý Tân mới có thể nhẹ nhõm mà trêu chọc Vương Song.

Vương Sương trợn tròn mắt:

- Tư vị đột nhiên trở thành quốc bảo thật sự không tốt chút nào! Ai muốn thì làm đi! Dù sao ta cũng không chịu nổi!

- Ha ha ha!