Bạch Vũ mặc một thân bạch y, đứng ở nơi đó, giống như là một vị Thần tiên, nhìn thân ảnh đang ngồi xếp dưới đất, trong mắt khẽ chuyển động một vòng ngưng trọng, chẳng qua suy nghĩ một chút, vẫn bước lên phía trước:
– Hứa huynh, ba ngày không gặp, ngươi khiến ta phải phải lau mắt mà nhìn, Kiếm Vạn Sinh, Lâm Băng Lam đều lần lượt thất bại phải chạy trốn dưới tay thủ hạ của Hứa huynh!
– Sao ta có thể làm như vậy, người cao hứng nhất hẳn là ngươi đi, không có hai tên cao thủ này cản đường, cơ hội ngươi thu được danh ngạch vào Thời Quang Đàm không phải càng lớn sao!
Hứa Thiên mở mắt ra, nhìn Bạch Vũ ở phía đối diện, sắc mặt không thay đổi nói.
– Đúng vậy, thế nhưng ngươi cứ như thế mà làm mất lòng Kiếm Vạn Sinh cùng Lâm Băng Lam, phải biết rằng, bọn họ mặc dù trọng thương, nhưng cũng không có chết, một khi thương thế khôi phục, người xui xẻo thế nhưng là chính ngươi!