TRUYỆN FULL

[Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 206: Căn cứ mới! (2)

Chương 206: Căn cứ mới! (2)

Nhưng những vật tư thu thập được đều bị Vương Song thống nhất phân phát, mỗi ngày tất cả mọi người phải xếp thành từng hàng đến nhận, đồng thời bọn họ còn muốn giúp đỡ tuần tra, hỗ trợ bố trí kèn ở cửa trấn, cự mã, mỗi người đều có việc để làm.

Đây cũng là quy định của Vương Song, nếu muốn có được đồ ăn thì phải trả giá bằng lao động, nhưng tiểu hài và lão nhân có thể miễn lao động, vấn đề đi học do thiếu người cho nên vẫn chưa thể triển khai.

Nghe lời nói của Liễu Thanh Thanh, Vương Song gật đầu mở miệng nói:

- Tiểu Lôi còn nhỏ, đợi đến khi người trong căn cứ chuyển đến đây sẽ cho nàng đi học! Trẻ nhỏ vẫn phải học nhiều kiến thức!

Trong mắt Liễu Thanh Thanh hiện lên vui mừng:

- Thật sao, như vậy tốt quá rồi, tiểu Lôi lại có thể tiếp tục đi học!

Liễu Thanh Thanh lập tức nhìn về phía Vương Song, trong ánh mắt sáng lên trong như nước, giống như có thể hoà tan trái tim vô cùng kiên định của Vương Song:

- Vương đội trưởng, cảm ơn ngài, cảm tạ ngài đã quan tâm mẫu tử chúng ta, ta... . ta không có cái gì để báo đáp... chỉ có thể...

Vương Song nhìn ánh mắt Liễu Thanh Thanh nghe được giọng điệu mềm mại đến tận xương tuỷ, trong ánh mắt phân minh hiện lên vẻ mê mang nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại, cắn mạnh vào đầu lưỡi chính mình ý thức lập tức thanh tỉnh.

- Không cần cảm tạ ta, đây là việc ta phải làm, ba ngày trước đã có tin bọn họ đang di chuyển đến, ta đoán bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ tới!

Nói xong thân mình quay đi, có chút chật vật bước ra khỏi nơi này, để lại Liễu Thanh Thanh còn đang ngơ ngác ở đó, tuy rằng hắn hiểu được ý của Liễu Thanh Thanh cũng rất thích khí chất của đối phương khiến hắn mê muội, nhưng không nghĩ sẽ thật sự làm như vậy, về phần nguyên nhân chính bản thân hắn cũng không hiểu được, có lẽ bản thân hắn chán ghét tính chất của loại giao dịch này đi.

Vương Song rời tòa căn cứ đi tới trung tâm của thôn trấn, nơi này có không ít người đang xếp hàng lĩnh thức ăn, tiểu nha đầu Liễu Lôi ở chỗ này giống như một tiểu đại nhân phân phát thức ăn, một bên năm nhân viên chiến đấu cầm súng như hổ rình mồi nhìn bọn họ, một khi có người làm loạn sẽ trực tiếp bắn gục.

Bởi vì ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện tranh giành nhau, có hai nam tử ở thời điểm phân phát vật tư muốn thừa cơ phát động mọi người làm loạn, nếu không phải Vương Song đuổi tới kịp chỉ sợ đã thật sự tạo ra tổn thất không nhỏ, hai nam tử kia trực tiếp bị bắn khiến cho mọi người sợ hãi rất nhiều, không còn người nào dám khiêu khích làm bậy.

Nhìn thấy Vương Song, ánh mắt Liễu Lôi sáng lên hướng tới Vương Song vẫy tay, vẻ mặt hưng phấn, Vương Song cười gật đầu đáp lại, vươn ngón tay cái với tiểu nha đầu, nhìn động tác của Vương Song vẻ mặt Liễu Lôi lại càng vui vẻ, sự nhiệt tình trong lòng lại tăng thêm nhanh chóng phân phát thức ăn.

Lý Tam vừa lúc nhìn thấy Vương Song vội vàng tiến tới, vẻ mặt cung kính mở miệng:

- Vương đội trưởng, đám người Lý đội trưởng đã mang theo hơn phân nửa người trở về để tiến hành việc chuyển dời, hiện tại chắc hắn rất nhanh sẽ đến, chúng ta có cần đi tiếp ứng một chút hay không?

Vương Song hơi suy nghĩ một chút, chuyển căn cứ là một chuyện lớn, vốn Vương Song muốn tự mình trở về nhưng không ngờ có được một tin tức làm cho Vương Song dập tắt ý tưởng này, để cho bọn họ mang phân nửa số người trở về.

Tính toán thời gian bọn họ chắc hẳn là sắp đến rồi.

- Các ngươi không cần phải xen vào, ta sẽ tự mình đi đón bọn họ!

Vương Song suy nghĩ một chút rồi quyết định bản thân sẽ đảm nhận việc này, những chiến sĩ chiến đấu vốn đã ít lại còn phải trông chừng những người này, một khi một đám rời đi theo mình, khi có vấn đề, một chút lực lượng căn bản không đủ.

- Vâng!

Lý Tam cung kính đáp, nói xong nhìn về phía Liễu Lôi nhẹ giọng hỏi Vương Song:

- Vương đội trưởng, nữ hài kia?

Bọn họ đều có quy tắc của mình, ai nên làm gì không nên làm gì đều có một quy định rõ ràng, nhưng Liễu Lôi chen vào như vậy tuy là xuất phát từ lòng tốt, nhưng cũng không hợp với quy tắc, có điều Lý Tam biết Liễu Lôi là ai, cũng hiểu được nàng là được Vương Song cứu nhưng vẫn không hiểu được Vương Song đối với nàng rốt cuộc là ý tứ gì, cho nên muốn thăm dò thái độ của Vương Song.

- Bỏ đi, không cần phải để ý đến nàng, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần không có vấn đề gì lớn là được!

Vương Song nhìn một chút, không thèm để ý mở miệng.

Lý Tam hiểu ý gật đầu, sau đó lập tức lui ra.

Vương Song đang muốn rời đi đột nhiên bên trong đám người đang xếp hàng có một nam tử trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi bước ra khỏi đám người hướng về Vương Song chạy tới.

- To gan!

Ở một bên chiến sĩ canh gác như hổ rình mồi phút chốc trừng mắt gầm một tiếng lên, thủ lĩnh của bọn họ đang ở đây vậy mà còn có người dám không có tuân theo kỷ luật như vậy, giống như ám sát Vương Song vậy, đây không phải là đánh vào mặt bọn họ sao!

Sắc mặt Lý Tam cũng biến đổi, một cỗ sát ý mạnh mẽ dâng lên:

- Khốn nạn, vậy mà còn dám làm loạn chẳng lẽ chuyện mấy ngày trước chưa có dạy cho các ngươi một bài học sao!