Chương 223: Diễn kịch!
Một con tê tê biến dị đã đáng sợ đến vậy rồi, nếu như là con sói biến dị, Vương Song khó có thể tưởng tượng sẽ đáng sợ cỡ nào!
Sau đó, Vương Song càng thêm cẩn thận, lục soát từng chút một từ chân núi đến đỉnh núi, nhưng điều khiến Vương Song kinh ngạc chính là, cho dù đã lên trên đỉnh núi, hắn cũng không phát hiện một con Biến dị thú nào!
Lúc này, những người khác cũng lần lượt lên đến đỉnh núi, đám người Lý Tân mang theo vài con thỏ trong tay đi đến chỗ Vương Song.
- Các ngươi thật biết hưởng thụ!
Vương Song liếc nhìn mấy con thỏ còn đang giãy giụa sau lưng Lý Tân, cười nói.
Lý Tân có chút xấu hổ.
- Đều là tại bọn họ, bảo là muốn ăn thử món ăn dân dã, ta thấy cũng không chậm trễ việc tìm kiếm, nên cũng không ngăn cản.
- Không sao, chỉ cần không làm chậm trễ công việc là được,
Vương Song xua tay, thản nhiên nói
- Đúng rồi, các ngươi có tìm được những con Biến dị thú khác không?
Vương Song vẫn quan tâm đến chuyện này hơn.
- Không có, toàn bộ ngọn núi này dường như chỉ có những con Biến dị thú đó, hiện tại bóng dáng của một con Biến dị thú ta cũng không nhìn thấy!
Đây là Chương Nghiệp, hắn có chút nghi hoặc trả lời. Hắn cũng tin tưởng những lời Vương Song phân tích, nơi này nhất định có Biến dị thú, nhưng bọn họ đã cẩn thận tìm kiếm lại không thể phát hiện có dấu vết của Biến dị thú nào ở đây.
- Bên bọn ta cũng vậy!
Hác Đại Hải cũng thế.
- Làm sao có thể?
Trong lòng Vương Song vô cùng nghi hoặc, nói ra sự việc mình gặp phải. Vẻ mặt bọn họ ngưng trọng, lỡ như nơi này có sói biến dị thật, e rằng tất cả mọi người đều sẽ gặp tai họa!
- Nếu đã có dấu chân, như vậy chứng tỏ nơi này nhất định có sói biến dị đi qua, nói không chừng cũng có thể đã rời đi, nhưng bất luận như thế nào, chúng ta cũng phải tăng cường phòng ngự, tránh cho sau này lại xuất hiện sai lầm như hôm nay!
Vương Song suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được chuyện gì, cuối cùng vẫn nói với mọi người.
Vẻ mặt mọi người đều ngưng trọng, cùng gật đầu.
Vương Song quay đầu, đứng trên một tảng đá cao nhất, đón gió núi, vươn hai tay ra, nhắm mắt lại, cảm nhận được sự mát mẻ của gió núi kia, một loại cảm giác sảng khoái, nhìn thấy những ngọn núi nhỏ tự nhiên sinh ra.
- Đây chính là cảm giác đứng ở trên cao, tỉnh nắm quyền sinh sát, say nằm trong lòng mỹ nhân.
Vương Song nghĩ trong lòng, cũng hiểu được mình cách mục tiêu này vẫn còn hơi xa. Muốn hoàn toàn đạt tới bước này, hắn vẫn còn một chặng đường dài để đi.
Mọi người cũng không quấy rầy, đều là nhìn Vương Song lẳng lặng đứng ở nơi đó, lúc này, ánh hoàng hôn buông xuống, giống như sợi chỉ màu vàng tán loạn trên người Vương Song, chiếu rọi khiến Vương Song trông như một thiên thần!
Ánh mắt mọi người hiện lên vẻ sùng kính, giờ phút này, trên người Vương Song, một loại khí chất đặc biệt phát ra, làm cho tất cả mọi người đều cảm giác đó chính là anh hùng mà đám người mình cần đi theo cả đời!
- Ôi, đó là cái gì?
Đột nhiên Vương Song nghi hoặc lên tiếng, mở to mắt, nhìn một chiếc xe dưới chân núi xa xa, trên đó hình như còn có người, dọc theo đường cao tốc đi về phía bắc, hình như là hướng đến thành phố Hoa Tân.
Những người khác nghe vậy, đều tiến lên nhìn, lại phát hiện xe dưới chân núi.
- Xem dáng vẻ hình như là mấy người sống sót!
Lý Tân mở miệng nói, nhướng mày:
- Nhưng bọn họ hình như muốn đến thành phố Hoa Tân, vừa lúc đi qua trấn nhỏ của chúng ta!
- Chúng ta có nên ngăn cản bọn họ không?
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều sáng ngời, hiện tại căn cứ của bọn họ đang thiếu người, cho dù là mấy người cũng có thể làm cho thực lực của bọn họ lần nữa lớn mạnh hơn.
- Đi xem một chút!
Lúc này trong lòng Vương Song có chút tò mò, dẫn mọi người nhanh chóng xuống núi, lúc lên núi rất chậm, nhưng xuống núi lại không cấp tốc nhưng không đến năm phút đồng hồ, đã đến chân núi. Lúc này, đám người Triệu Hân đã rời khỏi nơi này, trở lại trấn nhỏ, chỉ còn lại hơn mười đội viên chiến đấu canh giữ ở chỗ này. Nhìn thấy đám người Vương Song, vẻ mặt bọn họ đều hưng phấn, dù sao một màn hôm nay thật sự làm cho người ta rung động quá mức, bọn họ đều sinh ra sùng bái Vương Song, hiện tại nhìn thấy Vương Song, không khỏi kích động không thôi.
Vương Song cười với bọn họ, phân phó bọn họ lưu thủ nơi này, trực tiếp lái xe chạy ra ngoài trấn nhỏ.
Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, hzhshyẓ cộ giống như một mũi tên rời cung, rất nhanh, trực tiếp chạy đến giao lộ đường cao tốc.
Một số chiếc xe được đặt ra và dửng dưng đậu ở đó, chờ đợi cho chiếc xe sắp đi qua.
- Tiểu Tân, chúng ta thế này có bị xem là cướp đường hay không?
Cảm giác rất giống với thủ hạ của Hùng Kim Lực lúc đó! Sắc mặt Vương Song quái dị, nhìn mọi người, ngữ khí có chút cổ quái nói.
- Ha ha ha! Mọi người nghe vậy, đều vui vẻ cười, cười to thành tiếng, Lý Tân cũng như thế, sắc mặt cười đỏ bừng, nhìn Vương Song, biết Vương Song đây là tự giễu.
- Ít nhất chúng ta sẽ có điểm mấu chốt, không giống với bọn họ!
- Đúng, điểm mấu chốt, đây chính là phòng thủ lớn nhất của một người, nhớ kỹ, bất luận lúc nào, chúng ta cũng không thể mất đi điểm mấu chốt làm người!
Vương Song trầm giọng mở miệng.