Mấy chục người đang xếp hàng lãnh thức ăn, một nữ nhân sắc mặc vô cùng xanh xao cầm muôi không ngừng phân phát cháo cho đám đông. Đám người Vương Song nhìn thấy rõ ràng, tuy nói là cháo nhưng chẳng khác nào nước lã cả. Bên trong bát chỉ có vài hạt gạo, nhìn rất chua sót, nhưng nó lại là hy vọng của rất nhiều người.
- Đây là thức ăn cho người ăn sao!
Vương Hổ không nhịn được mà lên tiếng. Trước đây bọn họ đều là thủ hạ của Vương Song, chưa từng ăn những thức ăn thế này. Tuy rằng không tốt hơn là mấy, nhưng ít ra trong bát cũng có cơm.
- Hừ, không ăn thì cút, đừng cản đường ta làm việc!
Nữ tử chế giễu nhìn đám người Vương Song, không hề sợ sệt. Trượng phu nàng là quản lý nhỏ ở chỗ này, dưới trướng còn có mười mấy người. Mấy người giống đám người Vương Song vừa mới vào nàng đã nhìn thấy nhiều rồi, đợi bọn họ bị đói mấy ngày sẽ biết trân trọng thức ăn cứu giúp này ngay thôi!
Những người khác đến nhận cháo xong đều rất cẩn thẩn húp sạch, sau khi húp sau còn không quên lấy đầu lưỡi liếm sạch những hạt gạo trong bát!
Đám người Vương Song không chút hứng thú với thức ăn cứu giúp này, bọn họ đi về phía chợ. Trong chợ nhộn nhịp hơn nơi phân phát thức ăn cứu giúp nhiều, hệt như một phiên chợ trước mạt thế vậy, vô số người đều trở thành những chut tiệm buôn nhỏ, phía trước bày đầy những món đồ, nồi niêu chén bát, bách hoá vật dụng hàng ngày, muốn gì có đó. Thậm chí còn có một số quán ăn nhỏ, nhưng giá cá trên đó lại khiến những người bình thường cảm thấy tuyệt vọng, một bát mì cũng phải mất năm lượng lương phiếu.
- Đây là nơi phồn hoa nhất ở ngoại ô, đồ vật đa dạng phong phú, thậm chí chỉ cần ngươi có lương thực, lương phiếu, vũ khí đều có thể mua được!
Hầu Minh chỉ về một quầy hàng vô cùng ngăn nắp ở phía trước, trước cửa có vài binh sĩ vác súng đứng:
- Chỗ đó là nơi trao đổi lương thực, một cân lương phiếu đổi một cân lương thực, tiền lương của nhân viên chính phủ cũng dùng lương phiếu để thanh toán!
Đám người Vương Song đi dạo vài vòng ở chợ, mua được không ít chăn mền, và một số nồi niêu xoong chảo. Những thứ này đều là vật dụng cần thiết trong cuộc sống!
Để nấu cơm, Vương Song còn mua thêm một bình ga để nổi lửa nấu cơm!
Người bán đồ ở đây rất nhiều, nhưng người mua lại chẳng có bao nhiêu. Dù sao bộ phận lớn đều là những người bình thường, nếu có tiền, có lương thực cũng sẽ không mua đồ!
Cho nên dáng vẻ mua hàng điên cuồng của nhóm gần mười người Vương Song bỗng chốc khiến tất cả nhà buôn lái trở nên vô cùng hưng phấn, bọn họ không ngừng giới thiệu sản phẩm của mình đến cho đám người Vương Song.
- Vị đại ca này, ngươi xem thử món đồ của ta thế nào? Tuyệt đối đảm bảo chất lượng!
- Đại ca, xem của ta đi, hàng đẹp giá rẻ, chỉ cần một cân lương thực, mặc cho ngươi lựa!
- Đại ca, đồ của ta chất lượng rất tốt…
- Đại ca…
Đám người không ngừng giới thiệu sản phẩm của mình cho đám người Vương Song, tuy rằng trên người đám Vương Song không có lương phiếu, nhưng trước đây ở trên xe đã có rất nhiều lương thực, đồng thời trong Trữ Vật Giới Chỉ của Vương Song còn có rất nhiều lương thực, nên không cần quá lo lắng đến vấn đề thức ăn.
Chỉ tốn gần một trăm cân lương thực, đám người Vương Song đã chuẩn bị xong mọi thứ. Lúc bọn họ đang muốn rời đi, đột nhiên có một nữ hài chạy ra, xông đến bên cạnh bọn họ, nữ hài mặc một chiếc quần bò, một chiếc áo khoáng hơi ngả vàng.
Nữ hài này còn chưa kịp lại gần Vương Song đã bị đám người chặn lại. Nữ hài hơi mong chờ nhìn Vương Song, khẩn cầu nói:
- Đại ca này, cầu xin ngươi, đến chơi ta đi, chơi ta một đêm chỉ cần hai cái bánh bao. Ta là sinh viên đại học, bảo đảm nhất định ngươi sẽ cảm thấy rất sung sướng!
Vương Song ngây ngốc, hắn nhìn nữ hài non nớt trước mắt. Đây vốn dĩ là tuổi hào hoa phong nhã, ngây thơ đáng yêu, bọn họ nên được tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, trải qua ngày tháng tươi đẹp nhất ở trường!
Nhưng hiện giờ lại vì một cái bánh bao mà phải bán thân.
- Cút ra, không có hứng thú!
Hầu Minh biến sắc, trực tiếp mắng nhiếc. Nữ nhân giống thế này ở đâu cũng có, kiểu Tiến Hóa Giả như Vương Song, sao có thể nhìn trúng loại nữ nhân này được!
- Đại gia, mẫu thân ta đã ba ngày không có cơm ăn rồi, còn đang bị bệnh nằm trên giường. Cầu xin ngươi đó, giúp ta đi, ta chỉ cần hai cái bánh bao, ngươi muốn thế nào cũng được!
Nữ tử quỳ rạp xuống, khóc lóc khẩn cầu trên nền đất. Những người gần đố đều lạnh lùng nhìn nàng, chuyện này sớm đã trở nên bình thường ở đây rồi!
Nữ nhân vì sinh tồn mà bán rẻ bản thân có ở khắp nơi. Người đáng thương có rất nhiều, bản thân họ muốn sống tiếp cũng vô cùng khó khăn, làm gì có thời gian lo chuyện bao đồng của người khác nữa!
Trong mắt Vương Song lướt qua một gợn sóng, nhưng hắn không để ý, dẫn người đi về phía trước.
Ánh mắt chờ mong của nữ tử biến mất, lộ ra sự tuyệt vọng. Nàng thấy Vương Song ra tay hào phóng, còn có ý muốn bán thân để có được một ít lương thực, nhưng không ngờ lại bị hắn ngó lớ. Tuy rằng hiểu rõ kiều người này chưa chắc sẽ nhìn trúng bản thân, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần. Giờ đây xem ra nàng thất bại rồi!