Hồ Ca dường như không để ý đến, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, nhìn những con hoẵng, thỏ hoang, còn có một con sói hoang, số lượng gấp ba lần lúc trước, một khi mang về, chẳng những có thể lấy giao nộp, còn có thể đổi được không ít lương thực và một chút thịt, để cho vợ và con gái bồi bổ cơ thể.
Tất cả mọi người đều vui vẻ phấn khởi đi ra ngoài, nam tử đầu trọc mặt dù trên mặt tràn ngập nụ cười, nhưng tận sâu ánh mắt chỗ sâu lại là mang theo một tia hung ác, dường như vì không xử lý được Hồ Ca mà có chút không hài lòng.
Vương Song cũng đã đến chỗ cũ sớm một bước, đang chờ đợi bọn họ, nhìn thấy Vương Song vẫn còn ở chỗ cũ, Hồ Ca cười nói, tiến lên chào hỏi.
- Tiểu tử, đi thôi, bọn ta đưa ngươi ra ngoài!
Vương Song cười cười, đi theo bên cạnh Hồ Ca ra ngoài. Vừa đi, Vương Song vừa liếc nhìn nam tử đầu trọc một chút, muốn nhắc nhở Hồ Ca một chút, ngẫm lại mình và hắn không quen không biết, lỡ như nói rõ, chỉ sợ sẽ bị hiểu lầm, cũng không nói, dù sao nam tử này sớm muộn cũng sẽ bộc lộ tính khí của mình ra, bản thân cũng không cần gấp! Có điều thật sự chờ đến lúc đó, chỉ sợ Hồ Ca này cũng sẽ gặp nguy hiểm.