Phong Hiên đối với tất cả hỗn độn đều vô cùng tò mò, nhìn thấy Vương Song dễ dàng đi lại trong hỗn độn, còn tưởng rằng ở trong hỗn độn đi lại là chuyện rất dễ dàng.
Thế nhưng, đợi đến khi Vương Song rút đi một ít thánh lực lưu lại trên người hắn, thiếu chút nữa hắn đã bị hỗn độn nuốt chửng, Phong Hiên mới biết được trong hỗn độn không phải là nơi mà hắn có thể ở, không có Vương Song, trong nháy mắt hắn sẽ bị những lực lượng này đồng hóa.
- Ừ?
Bỗng nhiên, trong mắt Vương Song hiện lên một tia dị sắc, nhìn về một phương hướng nào đó, ở nơi đó mơ hồ có một cỗ ba động đặc thù.
Tâm niệm Vương Song vừa động, dẫn theo Phong Hiên trực tiếp chạy tới, trong hỗn độn căn bản không có khái niệm thời gian, bọn họ cũng không biết qua bao lâu, đi tới một chỗ hỗn độn khí lưu vô cùng nồng đậm.