Áp lực tấn công vô cùng kinh khủng, giống như vô số thế giới đè trên người, Vương Song như đã quen với chuyện này, như hóa thành một con Côn Bằng to lớn, trong nháy mắt vỗ cánh, đánh nát cả trời đất thương khung!
Lướt qua trường hà, Vương Song cảm nhận áp lực ngày càng kinh khủng, cho dù dựa vào cơ thể bất hủ của hắn bây giờ cũng không cách nào chịu đựng được, cuối cùng, thân ảnh của hắn chậm rãi dừng lại, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một tầng sương mù dày đặc, che giấu tất cả.
Trong mắt Vương Song lóe lên vẻ thất vọng, vô cùng quen thuộc với cảnh tượng này, cuối cùng hắn vẫn không vượt qua thời đại này, càng không cần nói đến chuyện vượt qua vô số kỷ nguyên, Thanh Liên Đế Quân đã từng nói, dựa vào bản lĩnh của hắn, có thể bước ngang qua một kỷ nguyên, vậy bản thân tất nhiên không làm được.
Thất bại là chuyện tất nhiên, khác biệt duy nhất chính là thời gian bản thân có thể kiên trì đươc lâu hơn mà thôi. Vương Song lắc đầu, đang muốn trở lại, bỗng nhiên, dường như chạm đến gì đó, trong nháy mắt nhìn về phía trước.
Ở phía xa, Vương Song mơ hồ cảm nhận cái vật gì đó, đang gọi tên mình.