Phía bên kia, Lý Tân, Chương Nghiệp, cùng đám người Lương Vân Hải không ngừng đi xuyên qua khu rừng rậm rạp, khi họ đến gần, họ cũng dần dần cảm nhận được sự kỳ lạ của khu rừng này, nó gần giống như một nghĩa địa, yên tĩnh, lạnh lẽo và ngột ngạt. Khiến cho người ta cảm thấy run rẩy từ tận đáy lòng.
- Soạt soạt!
Từng âm thanh kỳ lạ lần lượt vang lên, bóng người trên đường đột nhiên cũng dừng lại, bọn họ đều cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này Thu Ảnh Đồng cùng Lương Vân Hải cũng tranh thủ lúc bọn hắn dừng lại, nhanh chóng đuổi kịp đoàn người, nhìn vẻ mặt của đám người Lý Hân có chút nghi hoặc. Sau đó họ nghe thấy những âm thanh kỳ lạ xung quanh ngay lập tức mọi người đều có chút cảnh giác.
- Đùng!
Trong khi đám người Lý Hân cảnh giác thì cây cối, mọi vật xung quanh dường như có sức sống, những cây gỗ lớn lần lượt đổ xuống về phía mọi người đang đứng.