Nghe thấy Vương Song nói vậy, Tôn Lập giống như mèo bị dẫm phải đuôi chớp mắt nhảy dựng lên:
- Làm sao có thể, ta làm sao có thể ra mặt vì hắn! Ta căn bản không biết hắn!
Nghe được Tôn Lập nói, sắc mặt Lưu Phong phút chốc dại ra, ánh mắt không thể tin được nhìn hắn, cho dù là thực lực của đối phương mạnh cũng không trở nên e ngại như vậy chứ, vậy mà trong phút chốc phủi sạch quan hệ với mình, phải biết rằng đây cũng không phải là ta ép ngươi tới tìm phiền toái mà là chính ngươi không nên tới, có nhầm hay không!
Những người khác nghe vậy toàn bộ đều có vẻ mặt giật mình nhìn Tôn Lập, cái miệng nhỏ nhắn của Mặc Vũ Tình khẽ nhếch, dường như có thể nhét vào một quả trứng gà.
Nhưng Tôn Lập làm sao có thể để ý đến mấy thứ này, nhìn Vương Song, miệng như loạt pháo: