- Giống như khu dân nghèo chúng ta, trong mắt những cao tầng này, chẳng qua chỉ là con kiến hôi, chết bao nhiêu cũng sẽ không quan tâm. Ha, mặc dù bọn họ không quan tâm, nhưng bản thân chúng ta lại cực kỳ quan tâm, chết tử tế không bằng tiếp tục sống, có thể sống sót cũng là một chuyện hạnh phúc nhất!
Vương Song nghe những lời của Hồ Vạn Châu, ánh mắt có chút hoảng hốt, so với những người sống sót trong Thiên Chi Thành của hắn, họ hạnh phúc hơn quá nhiều, đồng thời hắn cũng cảm nhận được người giống như Hồ Vạn Châu này rất khát vọng được sống sót, bọn họ không yêu cầu quá tốt, quá cao, chỉ cần sống sót là được! Trước khi mạt thế một chuyện như vậy căn bản không thể tưởng tượng ở đây lại trở thành hiện thực, tiếp tục sống, rất khó!
“Hô”
Một tia sáng chói mắt chiếu xuống, khiến mắt Vương Song hơi híp lại, trước đây hắn vẫn luôn ở rừng rậm , gần như không thể nhìn thấy ánh mắt trời, bây giờ vừa ra khỏi rừng, lập tức cảm nhận được một luồng hơi ấm lâu ngày không gặp.
Vương Song quay đầu nhìn về phía sau, cây cối vô tận kéo dài khắp đông tây, gần như không nhìn thấy điểm cuối, toàn bộ dãy núi Đại Hưng giống như một cái miệng thôn phệ khủng bố, thôn phệ tất cả ánh sáng. Đám người Hồ Vạn Châu quay đầu nhìn lại một cái, ánh mắt có chút phức tạp, bọn họ lại một lần nữa sống sót. Nhưng cũng không biết lần tiếp theo tiến vào nơi này vẫn sẽ có vận may như lần này hay không!