Hồ Vạn Châu trừng mắt nhìn Trương Hà một cái, Trương Hà cắn môi, dứt khoát đi vào phòng bếp.
- Hồ đại ca, không cần đâu, đợi ta quen thuộc thành phố Thiên Thủy ta sẽ rời đi, tuyệt đối không quấy rầy ngươi.
Vương Song nhìn Hồ Vạn Châu cười khổ nói, mặc dù Hồ Vạn Châu cực kỳ hào phóng, nhưng Vương Song thật ra không cần thiết phải ở lại nơi này quá lâu, mục đích của hắn là dò xét rõ ràng tình huống nơi này, mà tin tức ở khu dân nghèo có được thật sự quá ít, hắn khẳng định phải đi vào khu bình thường và Đặc khu, chỉ có ở chỗ đó, hắn mới có thể thu được nhiều tin tức nhất và đầy đủ nhất. thậm chí gửi tình báo cho đám người Thu Ảnh Đồng nói cho bọn họ tin tức của chính mình.
- Lão Trương còn ở lại nhà ta, ngươi còn sợ không có chỗ của ngươi sao! Con gái của ta cũng sắp về rồi, vừa hay các ngươi có thể làm quen, cứ như vậy đi, không cần phải khách sáo cái gì!
Hồ Vạn Châu giả bộ tức giận nói, nếu như đổi thành một người, cho dù hắn dẫn đối phương ra, e rằng cũng sẽ không đối đãi giống như Vương Song, nhiều lắm là mời đối phương hai bữa cơm rồi để hắn rời đi, nhưng mà đối với Vương Song, Hồ Vạn Châu luôn luôn cảm nhận được trên người hắn tựa như có một tầng sương mù, khiến cho người ta khó nhìn thấu, lại tựa như một vị thần nhân vô cùng phóng khoáng, đứng trên cao quan sát thiên địa.