- Mặc dù lời của tiểu Song ngươi ta không hiểu lắm, nhưng ta vẫn cực kỳ cảm ơn ngươi! Ta mãi mãi sẽ nhớ kỹ ngươi, người bạn này!
Vương Song lắc đầu, trong than nhẹ một tiếng, không lại tiếp tục nói gì, vỗ vai lão Hồ, lại đi tới bên ngoài phòng của Hồ Văn Văn, gõ cửa, bước vào.
Vương Song lần đầu tiên bước vào phòng của Hồ Văn Văn, cả căn phòng mặc dù rất nhỏ, chỉ có bảy tám mét vuông, nhưng lại sắp xếp rất sạch sẽ, một cái giường, một cái bàn, trên bàn, còn có một cái đèn nhỏ cũ nát, còn có thư tịch chất thành từng đống.
- Vương Song đại ca, có chuyện gì thế?
Hồ Văn Văn đang ngồi trên ghế, nghi hoặc nhìn Vương Song. Mấy ngày này ở chung, đối với Vương Song nàng cảm thấy rất thân thiết, không có chút có chút bộ dạng lạnh lùng khi đối mặt với Trương Dũng, mặc dù nàng bị hủy dung, nhưng Vương Song vẫn rất thích tính cách tích cực, lạc quan, sáng sủa này, cũng vẫn luôn vô cùng săn sóc nàng, thường lấy ra một ít thịt thú biến dị cho nàng.