Chẳng qua, sắc mặt bà chủ không hề thay đổi, nghe Vương Song nói, đều cười rỗ lên:
- Soái ca, ngươi đẹp trai như vậy, coi như ngủ với tỷ tỷ một lần cũng đáng giá với chút hoa quả này đấy!
- Nhưng, ta có những đồ khác.
Vương Song khẽ lắc đầu, giả vờ như tìm đồ trong túi áo, sau đó lấy ra một cục vàng thỏi, vật này hắn có rất nhiều, đều là thời điểm ra ngoài với đội ngũ tìm kiếm mà phát hiện, có một ít tìm được ở ngân hàng, có một ít tìm được trong nhà của người khác, thời gian nửa năm tìm được khoảng hàng ngàn cây vàng thỏi, toàn bộ đều giao vào trong tay hắn, lưu giữ trong nhẫn trữ vật của hắn, đây chỉ là vàng thỏi, còn có hơn trăm khối vàng còn chưa tính vào.
Thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim, đây là một đạo lý từ cổ chí kim chưa từng thay đổi, Vương Song lúc nào cũng mang theo hoàng kim, cũng vì hiểu rõ trong mạt thế chỉ cần còn có người, chỉ cần còn quy tắc, vậy thì, hoàng kim, sẽ mãi mãi là tiền tệ lưu thông cố định, mặt khác, quan trọng chỉ là sức mua nhỏ mà thôi!