Vương Song nhìn Kobe Chiba trước mắt, trên mặt hắn tràn đầy ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, giống như đối với mỗi người đều như vậy, nếu không có một chòm râu dưới mũi e là Vương Sòn thật sự rất khó để chán ghét đối phương.
Cho dù Kobe Chiba luôn tươi cười, nhưng Vương Song có thể cảm giác được dưới nụ cười này, một cỗ sắc bén có thể chém người, thậm chí chỉ cần nhìn đối phương, hắn đều có thể mơ hồ cảm thấy được làn da của mình có chút đau.
“Lão gia hỏa này, vậy mà có sát ý rõ ràng với ta như vậy!” Vương Song giật mình, trong cơ thể của hắn còn có đao khí, cho nên đối với đao khí của Kobe Chiba vô cùng quen thuộc, khoảnh khắc mà Kobe Chiba nhìn mình, trong một giây ngắn ngủi trong lòng sinh ra sát ý, nhưng hắn lại không có nghĩ đến Vương Song vô cùng mẫn cảm đối với đao khí, chỉ trong nháy mắt có thể cảm nhận được.
- Kobe Chiba, mẹ nó đừng dùng xưng hô của các ngươi, gọi Lưu Phong ta, ta cũng không phải là quân chủ của các ngươi!
Lưu Phong nhìn Kobe Chiba, không cho hắn chút mặt mũi nào, tuy bản thân hắn không phải là đối thủ của người này, nhưng đối phương muốn dễ dàng đánh bại hắn cũng là chuyện mơ mộng hão huyền.