Vương Song nói xong, đứng ở một bên với Thu Ảnh Đồng, trong mắt hiện lên một tia tò mò. Lúc này, càng ngày càng có nhiều Tiến Hóa Giả đều tụ tập lại đây. Đám người Lý Tân, Chương Nghiệp, Tôn Thành đều chạy tới nơi này, trong thời gian ngắn, số lượng Tiến Hóa Giả trên tường thành đã đạt tới năm sáu mươi người.
Bị nhiều Tiến Hóa Giả nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Trương Mãnh đột nhiên dâng lên một cỗ hào khí, nhìn xem, nhiều người như vậy đều đang nhìn mình, nếu biểu hiện không tốt, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người.
Bởi vậy, Trương Mãnh hít sâu một hơi, lập tức muốn động thủ.
- Mãnh ca, tuyệt đối lần đừng rớt dây xích vào thời khắc mấu chốt nha!
Một tiếng cười có chút thấp kém vang lên, nhất thời khiến khí thế của Trương Mãnh đại loạn, vẻ mặt Trương Mãnh phẫn nộ nhìn sang, không chỉ có hắn, Vương Song, Thu Ảnh Đồng và đông đảo Tiến Hóa Giả khác đều tập trung ánh mắt nhìn qua, đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, trên đầu nam tử nhất thời đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, cảm giác được áp lực vừa rồi Trương Mãnh phải gánh chịu, nhất thời vẻ mặt mồ hôi lạnh, vội vàng câm miệng.