Rất nhiều người bình thường đều đứng từ xa nhìn về bên này, bọn họ cũng biết đây là gọi là Linh Cốc, nghe nói so với lương thực bình thường thì tốt hơn rất nhiều, càng có thể bổ sung năng lượng cho Tiến Hóa Giả, thậm chí có thể tăng tố chất thân thể chủa người bình thường.
Nhưng bọn hắn cũng hiểu rõ, vật trân quý như này làm sao có thể rơi vào tay bọn họ đây.
Đám người Vương Song, Triệu Hân, Bạch Manh Manh, Thái Hiểu đứng bên cạnh ruộng lúa mạch, bên cạnh là đám người Đổng Châu, Trương Thiên Khải mừng rỡ nhìn ruộng lúa mạch, biết được Linh Cốc đã chín, bọn họ đều thả tất cả mọi chuyện trong tay mà chạy tới nơi này, chính là vì có thể tận mắt thấy Linh Cốc này được thu gặt.
Dù sao bọn họ cũng đều biết công hiệu của Linh Cốc, có thể nói là mạch sống của căn cứ địa, một khi xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ sẽ trở thành đại nạn với toàn bộ thành phố Giang Nam.
Cho nên, bình thường ruộng lúa mạch mênh mông đều có trọng binh trông coi, nghiêm cấm người không liên quan tới gần, ngoài ra còn sắp xếp mấy Tiến Hóa Giả âm thầm chăm sóc, chính là để cho Linh Cốc có thể an toàn trưởng thành.