"Đây là những thứ ngươi đáng nhận được." Vân Sơ đặt đồ vật lên án kỳ: "Ta đã cho người đến quan phủ giải trừ nô tịch của ngươi, sau này ngươi chính là một người tự do."
Thính Sương quỳ sụp xuống đất: "Phu nhân, nô tỳ có tài đức gì..."
Vân Sơ đỡ nàng ấy lên.
Đời trước, trận hỏa hoạn của Tạ gia sẽ xảy ra vào năm sau, đời này, chắc chắn nàng sẽ không gặp phải trận hỏa hoạn đó nữa, nhưng không có nghĩa là nàng đã quên một màn Thính Sương không màng tất cả nhào lên ôm lấy nàng, thay nàng chặn chiếc xà ngang kia.
"Ngày mai ngươi xuất giá, ta cho nha đầu ở Sanh Cư nghỉ một ngày, cùng đến nhà mới của ngươi ăn mừng." Vân Sơ cười nói: "Sau hôn lễ cho ngươi nghỉ ngơi một tháng, sau đó lại đến thôn trang suối nước nóng làm việc, đến lúc đó ngươi chính là ma ma quản sự của thôn trang, về phần tiền công, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi."