Giờ lành đến, kiệu hoa của Đới gia cũng đã tới.
Hỉ bà nắm tay dắt Vân Nhiễm ra ngoài, ra đến cửa lớn, Vân Nhiễm quay sang nhìn Lâm thị, không nhịn được khóc thành tiếng.
Mẫu thân nàng ấy khó sinh qua đời, từ nhỏ nàng ấy đã được nuôi dưỡng bên cạnh đích mẫu, được đích mẫu đối đãi như thân sinh, chưa bao giờ phải chịu oan ức.
Sau khi xuất giá, muốn về nhà một chuyến cũng không dễ dàng.
Hốc mắt Lâm thị cũng đã ươn ướt.