Tạ Thế Doãn vừa khóc vừa thở hổn hển.
Nó mềm oặt quỳ thụp xuống đất, nắm lấy vạt váy của Vân Sơ.
Vân Sơ khom lưng đỡ nó dậy: "Hiện giờ đại ca ngươi là đương gia Tạ gia, nếu đại ca và tổ mẫu của ngươi đã không có ý đi tìm thì đương nhiên là có dụng ý của bọn họ."
"Không, mẫu thân, phải tìm, phải đi tìm..." Tạ Thế Doãn khóc đến mức phát điên: "Cầu xin mẫu thân, con không thể không có di nương..."
"Đứa nhỏ này, ngươi gọi loạn cái gì?" Lâm thị vốn đang có chút mềm lòng, dù sao đây cũng chỉ là một hài tử mới bốn năm tuổi, hơn nữa cũng từng gọi bà ấy một tiếng ngoại bà.