Bóng đêm ngày càng sâu.
Tuyết đã sớm ngừng rơi, bầu trời đêm quang đãng, ánh sao đêm lập lòe.
Ánh trăng chiếu vào tường cung khiến cung điện nguy nga càng thêm lặng lẽ u tịch.
Một khắc trước khi cửa cung khóa lại, Sở Dực giục ngựa chạy như bay vào hoàng thành, không màng Ngự Lâm Quân ngăn cản, hắn cố chấp xâm nhập hoàng cung, đến thẳng tẩm cung của hoàng đế.
"Vương gia, Hoàng Thượng đã ngủ rồi, chuyện to bằng trời cũng phải chờ đến sáng mai..."