Sở Lan cứ rụt cổ mãi cho đến khi Thái Tử Phi lấy cớ rời khỏi buổi tiệc nó mới dám ngẩng đầu lên.
Nó căm tức nhìn Sở Hoằng Du: "Đồ mách lẻo!"
Sở Hoằng Du thong thả ung dung ăn một viên thịt, chậm rãi nuốt hết rồi mới nói: "Sau này đừng để ta nghe thấy những lời đó nữa, ta nghe lần nào sẽ cáo trạng lần đó, ta cứ thích cáo trạng như thế đó, sao nào?"
Sở Lan chỉ hận không thể úp mâm thức ăn lên đầu thằng bé nhưng nó không dám, lỡ đâu tiểu tử này lại đi mách lẻo, hoàng tổ phụ chắc chắn sẽ cho rằng mẫu phi của nàng ta không biết dạy con...
Sở Hoằng Du đắc ý tiến đến bên cạnh Vân Sơ: "Nương, có phải con rất lợi hại không?"