Đêm tối đen như mực.
Mây đen che khuất trăng bạc, không hề lọt ra một tia sáng nào.
Lãnh cung tiêu điều, thường xuyên vang lên tiếng khóc văng vẳng của nữ tử, trông vô cùng đáng sợ.
"Sơ nhi, ta không sao đâu." Vân phi cười mở miệng: "Đa số nữ nhân vào lãnh cung đều sẽ thương tâm, sẽ khổ sở, sẽ phát điên, là vì bọn họ còn có điều để chờ mong, còn ta, tất cả hy vọng mong chờ của ta đã không còn nữa, cũng chỉ là đổi chỗ ở mà thôi, không có gì đáng ngại."
Vân Sơ gật đầu: "Cô cô cứ ở đây trước, con sẽ cho người đưa đồ tới."