Hứa thái sư mở thánh chỉ ra.
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu rằng, từ khi trẫm đăng vị tới nay... quốc gia được bảo vệ không nguy, trật tự được quản lý không loạn... Long thể của trẫm ngày càng sa sút, ngày ngày không thể an giấc, sau khi trẫm ra đi, nếu người kế thừa có thể giữ tâm tư cẩn thận, trẫm cũng có thể yên lòng ra đi, thiên thu Đại Tấn cũng có thể truyền ngàn đời... Thái Tử được trẫm tin tưởng yêu thương, vốn nên kế thừa đại thống nhưng lại bỏ mạng sa trường, là nỗi đau của Đại Tấn... Hoàng thái tôn Sở Hoằng Du thuận lòng thiên hạ, đăng cơ ngai vàng."
"Nhiếp Chính Vương đảm nhận sự vụ, Hứa thái sư chí bỉnh trung trinh, Đại học sĩ tài trí hơn người... Năm người này lấy Nhiếp Chính Vương làm đầu, trở thành đại thần phụ quốc cho đến khi ấu đế có thể tự mình chấp chính..."
"Thiên hạ thần dân, mang áo tang hai mươi bảy ngày, chư vương ở đất phong không cần về kinh..."
"Khâm thử!"