Dưới một tán đại thụ có một bóng người mặc xiêm y màu đen, nhìn cũng không rõ ràng, trong ngực người đó còn đang ôm một hài tử.
"Tối quá... Nãi, con sợ."
Tạ Thế Khang ôm chặt cổ Nguyên thị, thanh âm có chút run rẩy.
Nguyên thị vỗ lưng nó, nhẹ giọng dỗ dành: "Chớ sợ chớ sợ, bầu trời có ngôi sao, con ngẩng đầu nhìn sao là sẽ không sợ nữa."
Lúc này, hai nữ tử dần dần đến gần.