"Du ca nhi nói ngươi thích hoa." Sở Dực căng da đầu mở miệng.
Vừa nói được câu đầu tiên thì có vẻ như câu thứ hai cũng không còn khó mở miệng nữa.
"Cảm ta ngươi nguyện ý ở lại thôn trang cùng hai đứa nhỏ, cũng cảm tạ ngươi kiên nhẫn dạy dỗ bọn nó, có thể gặp được ngươi là phúc khí lớn nhất trong đời hài tử. Bó hoa này tặng cho phu nhân, hy vọng Tạ phu nhân mọi sự như ý."
Vân Sơ giơ tay nhận lấy bó hoa, hương hoa nồng nàn chui vào mũi, màn đêm như càng đẹp hơn.
Gương mặt nàng nhiễm ý cười: "Cũng chúc Vương gia vạn sự hài lòng."