Đồng tử của Vân Sơ co rút kịch liệt, bắt lấy cổ áo hắn ta: "Không phải ngươi thì là ai?"
"Ta còn chưa làm gì nhưng lại mất đi tất cả, Vân Sơ, ngươi nợ ta!"
Tần Minh Hằng đột nhiên đè bả vai của nàng, kéo cổ áo nàng ra, đè nàng xuống mặt bàn.
"Ta đã gặp báo ứng, cớ gì không làm chuyện vốn dĩ phải làm! Ta đã thành ra thế này, cũng không sợ phải mất đi thứ gì nữa!"
Khi môi hắn ta cách cổ Vân Sơ khoảng nửa tấc thì bả vai hắn ta lại cảm nhận được một trận đau nhức.