Mẫu thân ta vì sống sót, đành phải vào thanh lâu làm kỹ nữ, bà có một thói quen, mỗi lần tiếp khách lại khắc một vạch lên tường.
Đến khi ta ba tuổi, trên tường toàn là những vạch khắc chi chít, đến nỗi không còn chỗ để khắc nữa, nên mẫu thân ta dùng dao khắc lên người ta…”
Ục!
Yết hầu của tiểu nhị chuyển động, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lắp bắp nói: “Lão, lão gia…”
Đoạn lão làm như không nghe thấy, từ tốn nói tiếp: “Năm ta mười tuổi, cuối cùng cũng biết được thân phận của cha ta, sau đó đến năm mười lăm tuổi, mẫu thân ta lại dùng dao khắc ta, ta chộp lấy một ngọn đèn dầu ném về phía bà.