Chẳng bao lâu sau.
Hoa Tưởng Dung từ một tòa đại điện bước ra, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.
Diệp Lăng Thiên nhìn Hoa Tưởng Dung, thần sắc kinh ngạc nói: “Tưởng Dung, nụ cười này của nàng, sao có chút gian xảo vậy? Mượn được đồ rồi à?”
Hoa Tưởng Dung nhún vai đáp: “Không mượn được.”
“Vậy nàng cười cái gì?”