“Còn một bài nữa…”
Trong mắt Tần thị lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng hiểu vì sao Diệp Lăng Thiên lại nói thua một bài thì hôn một cái.
Tuy nhiên, so với chuyện này, Tần thị càng tò mò về bài thơ tiếp theo mà Diệp Lăng Thiên sắp ngâm.
Bài đầu tiên đã bất phàm như vậy, bài thứ hai sẽ ra sao đây?
Diệp Lăng Thiên khẽ mỉm cười, nhìn về phía giữa hồ, nơi có một lão ông đang chèo một chiếc thuyền độc mộc, buông cần giữa dòng.