Cơ Thành thần sắc phức tạp: “Vị trí Đại Chu Đế Vương này là do nàng ban cho ta, ta sao dám mong cầu quá nhiều? Thực ra… nàng mới là người có tư cách ngồi vào vị trí này, đáng tiếc…”
Nếu mười tám năm trước, vị kia không rơi vào U Minh Tuyền, có lẽ người đó vẫn là vương của Đại Chu.
Hắn không biết trong hôn lễ năm đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao Phượng Hoặc Quân lại ra tay với Diệp Lăng Thiên, càng không biết vì sao sau đó Phượng Hoặc Quân lại đau khổ rơi lệ.
Nhưng đó đều là bí mật của đối phương, hắn không muốn truy xét quá nhiều.
“Thiếp thấy bệ hạ mới là người tốt nhất.”