Vô Biên Đại Hải.
Đại thuyền cưỡi gió đạp sóng, phi tốc lướt đi. Gió biển gào thét không ngớt, sóng lớn cuồn cuộn, khí thế bàng bạc, cảnh tượng tráng lệ vô cùng.
Diệp Lăng Thiên đứng ở mũi thuyền, Tần Kiêm Gia và Liễu Phi Yên đứng bên cạnh.
"Nhân loại trước tự nhiên quả thật nhỏ bé. Đôi khi thiếp thân thật bội phục những người dựa vào biển mà sinh tồn."
Tần Kiêm Gia nhìn Vô Tận Đại Hải, trên mặt lộ ra một tia cảm khái. Kẻ phàm tục nếu ở giữa biển khơi bao la, lại gặp phải cuồng phong bão táp, hẳn là sẽ vô cùng tuyệt vọng.