Đêm xuống.
Gió lớn gào thét, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, Thiên Đô chìm trong một màu trắng xóa, tựa như dải lụa bạc rủ xuống, cây cối oằn mình, mai tàn úa, hoa rụng lá rơi.
Ánh đèn rực rỡ bị che khuất, dấu chân người xưa bị năm tháng vùi lấp, đường phía trước mịt mờ, khiến người ta khó mà nhìn rõ, hỏi ai có thể giữa thiên địa mênh mông này, lưu lại bóng hình của chính mình?
Trong một tòa cổ trạch của Tư Mã gia tộc.
"Đông Phương Bạch, ngươi có ý gì?"