Bên ngoài ba mươi mét.
Huyết Khô Lâu nắm chặt Hàng Tai kiếm đang đâm vào cổ của mình, máu tươi không chảy ra, , bởi vì Hàng Tai đang điên cuồng cắn nuốt máu của gã.
"Một... Một… Kiếm này…"
Huyết Khô Lâu khàn khàn nói, thanh âm đứt quãng, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
"Một kiếm đoạn hầu, tên gọi Bách Bộ Phi Kiếm!"
Trên mặt Diệp Lăng Thiên hiện lên tiếu dung nồng đậm.
'Keng!'
Hàng Tai ngâm nhẹ, lực lượng thôn phệ tăng lớn, Huyết Khô Lâu biến thành khô lâu chân chính.
'Xoẹt!'
Diệp Lăng Thiên vung tay lên, Hàng Tai tự động bay vào vỏ kiếm, vận chuyển Bắc Minh Thần Công, Hàng Tai thôn phệ được lực lượng, toàn bộ tiến vào đan điền của hắn.
'Cờ-rắc!'
Sau một lát, trong cơ thể Diệp Lăng Thiên truyền ra một âm thanh rất nhỏ, khí tức trên người đáng sợ hơn, Tông sư hậu kỳ, xong rồi!
"..."
Tô Khuynh Thành hoảng sợ nhìn Diệp Lăng Thiên và thi thể khô quắt nằm trên đất.
Huyết Khô Lâu Tông sư đỉnh phong, cứ như vậy bị Diệp Lăng Thiên dùng một kiếm giết chết?
Thanh kiếm này, thật rút ra được, hơn nữa còn hút khô Huyết Khô Lâu trong khoảnh khắc, tà dị vô cùng.
Trong lúc nhất thời, thần hồn của nàng rung động, trái tim đập nhanh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, nhiều hơn mấy phần khó mà tin.
Trong bốn công tử của Thiên môn, Lăng Thiên mới là người đáng sợ nhất.
Nàng sớm đã đoán được Diệp Lăng Thiên không đơn giản, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy hắn xuất thủ, nàng vẫn bị làm cho giật nảy mình.
Không ai nghĩ tới, bên trong thân thể nhìn như hư nhược kia, vậy mà cất giấu lực lượng đáng sợ như vậy.
Một kiếm chém giết Huyết Khô Lâu, tu vi tối thiểu nhất cũng phải đạt tới cấp bậc Đại Tông sư.
Diệp Lăng Thiên giả heo ăn thịt hổ, không muốn giấu dốt nữa sao?
Diệp Lăng Thiên đi tới trước mặt Tô Khuynh Thành, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau vết bẩn trên khuôn mặt của nàng, đau lòng nói: "Khuynh Thành đừng sợ, công tử tới rồi, từ nay về sau, có công tử ở đây, không ai tổn thương được ngươi.''
Tô Khuynh Thành rùng mình một cái, toàn thân run rẩy, Diệp Lăng Thiên ôn nhu, nàng không dám hưởng thụ mảy may, hiện tại trong mắt của nàng, Diệp Lăng Thiên chính là một con ác quỷ.
Mọi chuyện triệt để rõ ràng, tất cả bố cục, khẳng định đều do một tay Diệp Lăng Thiên làm ra.
Thời điểm bước vào Thiên môn, nàng đã trở thành mục tiêu của hắn, rất nhiều bố cục, đùa bỡn nàng và La Võng trong lòng bàn tay, giỏi tính toán!
Không ngoài sở liệu, lần này nàng bị Huyết Khô Lâu truy sát đến tận đây, nhất định cũng do hắn bố cục.
Về phần làm vậy có mục đích gì, Tô Khuynh Thành không biết.
Nàng biết một chút, Huyết Khô Lâu là sát thủ Địa tự nhất đẳng, bây giờ bị giết rồi, từ nay về sau, nàng và La Võng không có bất luận chỗ trống nào để giảng hoà.
Vô luận đi đến đâu, nàng đều sẽ bị La Võng truy sát, muốn sống thì phải đi theo Diệp Lăng Thiên, không thì Diệp Lăng Thiên sao lại để lộ thực lực trước mặt nàng? Đây chính là ăn chắc nàng!
Nghĩ tới đây, Tô Khuynh Thành yên lặng lui về sau một bước, trên mặt không có một tia huyết sắc, tự giễu nói: "Ta chỉ là một sát thủ Huyền tự nhất đẳng mà thôi, có tài đức gì để khiến cho tam công tử chiếu cố nặng như thế?"
Diệp Lăng Thiên cưng chiều nắm lấy tay của Tô Khuynh Thành, nói: "Bởi vì công tử yêu ngươi!"
Tô Khuynh Thành nghe vậy, toàn thân run rẩy, căn bản không dám phản kháng chút nào.
"Phía trước là Dược Vương cốc, công tử dẫn ngươi đi dạo."
Nói xong, Diệp Lăng Thiên nhét Hàng Tai vào trong tay Tô Khuynh Thành, cất bước đi về phía trước.
Tô Khuynh Thành sững sờ tại chỗ, chỉ cảm thấy thanh kiếm Hàng Tai này, là hung khí vô thượng, lúc nào cũng có thể hút khô nàng.
"Khuynh Thành, còn đứng đó thất thần?" Thanh âm của Diệp Lăng Thiên truyền đến.
Tô Khuynh Thành nhìn bóng lưng Diệp Lăng Thiên, không do dự nữa, yên lặng theo sau, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Diệp Lăng Thiên để lộ thực lực trước mặt nàng, hiển nhiên sẽ không dễ dàng thả nàng rời đi, muốn sống thì phải đi theo hắn.
Đi về phía trước hơn mười dặm.
Hai người nhìn thấy một vách núi cao vút, phía trước là cửa chính vào Dược Vương cốc, Dược Vương cốc ẩn thế nhiều năm, cánh cửa này không phải ai cũng vào được.
Người bình thường muốn đi vào Dược Vương cốc, chỉ có một biện pháp, đó là xông qua hạp cốc lôi đình.
Thời khắc này, trước của chính của Dược Vương cốc.
Có một đôi nam nữ.
Nữ tử mặc lưu kim phượng hoàng bào, đầu đội tử kim phượng quán.
Tóc dài phiêu dật, dùng dây lụa màu trắng thắt lại, dáng vóc thướt tha nhẹ nhàng, khuôn mặt lạnh lùng, đẹp đến mức ngạt thở, một đôi mắt phượng, không có bất cứ tia cảm xúc nào, phong hoa tuyệt đại, chỉ có một trong thiên hạ, nhìn giống như tiên tử, không dính khói lửa nhân gian, cao quý và thần bí.
Tay nàng cầm một thanh Phượng Hoàng Linh Vũ kiếm, khí tức và hơi thở nội liễm, thâm bất khả trắc.
Mà nam tử bên cạnh nàng, dáng dấp rất tuấn mỹ, mặc một bộ trường bào bạch ngọc, khuôn mặt như quan ngọc, khí chất xuất trần, một đôi mắt cất giấu trí tuệ, vô cùng thâm thúy.
Nam tử cầm một cây quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, cực kì bất phàm, dùng câu quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc* để hình dung người này, cũng thỏa đáng.
*Tạm dịch: Người quân tử trên đời không có hai, bước đi trên đường đẹp như ngọc
"Là nàng..."
Diệp Lăng Thiên khẽ híp con mắt.
Mười tám năm không gặp, Phượng Hoặc Quân vẫn không thay đổi gì, bước vào cảnh giới Đại Tông sư, sẽ có được hơn ba trăm năm thọ nguyên, dung nhan cũng không tuỳ tiện thay đổi.
Không sai, nữ tử kia chính là Phượng Hoặc Quân, nữ chính điên phê của thế giới tiểu thuyết này.
Thời gian mười tám năm, xảy ra rất nhiều chuyện.
Có lẽ là hiệu ứng hồ điệp, Phượng Hoặc Quân không như Diệp Lăng Thiên biết, trở thành nữ đế tàn nhẫn một đời, ngược lại nhượng chức, tặng vương tọa cho Cơ Thành, bản thân lui ra phía sau màn, trở thành quốc sư.
Trước kia tại sao Phượng Hoặc Quân hạ độc thủ giết hắn, Diệp Lăng Thiên không biết rõ nguyên nhân, hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Nhưng vô luận thế nào, giữa hai người đều có mâu thuẫn không thể tránh khỏi.
"Ngọc Huyền Cơ."
Diệp Lăng Thiên dời mắt nhìn vị nam tử kia.
Phượng Hoặc Quân có thể tung hoành Đại Chu, bình loạn bốn phương tám hướng, ngoại trừ thực lực của nàng mạnh mẽ, còn có Phượng Minh quân đáng sợ, được thống lĩnh bởi bốn người đặc biệt.
Ngọc Huyền Cơ phụ trách tính thế cục, cơ trí như yêu, tính không lộ chút sơ hở, cực kì bất phàm.
Sở Khinh Cuồng, võ vương tuyệt cường, một người hiếu chiến, thực lực mạnh mẽ, phụ trách đánh trận công kích, không ai cản nổi.
Yến Sênh Nhạc, công tử phong hoa tuyết nguyệt, phụ trách tìm hiểu các loại tình báo, nghe đồn là một mạch của Bách Hiểu Sinh.
Mặc Nhiễm Y, u lan trong màn đêm, phụ trách ám sát, thủ đoạn không yếu.
Bây giờ Phượng Hoặc Quân và Ngọc Huyền Cơ xuất hiện tại Dược Vương cốc, không biết có mục đích gì, đáng giá nghiền ngẫm.
"..."
Diệp Lăng Thiên trâm tư, ánh mắt yếu ớt, không biết đang suy nghĩ gì.
Tô Khuynh Thành đứng bên cạnh, sắc mặt biến đổi lớn, bởi vì nàng phát hiện Hàng Tai đang rung động, một đạo sát khí lạnh lẽo tràn ra ngoài, tựa như sẽ ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, làm cho trái tim của nàng đập nhanh.
Không nhiều lời một câu, Diệp Lăng Thiên quay người rời đi.
Phượng Hoặc Quân là nữ chính của thế giới này, sớm đã bước vào cảnh giới Đại Tông sư, bây giờ càng thâm bất khả trắc, hơn nữa còn có quang hoàn của nhân vật chính, dù cho hắn ra hết thủ đoạn, vẫn không làm gì được nàng.
Hiện tại động thủ, không phải thời cơ tốt.
Hơn nữa còn có mấy cỗ thế lực lớn đang chạy tới đây...
Diệp Lăng Thiên vừa rời đi, Phượng Hoặc Quân cảm nhận được cái gì đó, bỗng nhiên quay người, chăm chú nhìn chằm chằm nơi xa.
"Chủ thượng, có chuyện gì sao?"
Ngọc Huyền Cơ cung kính nhìn Phượng Hoặc Quân.
Phượng Hoặc Quân không nói một lời, hơi thất thần, một lát sau, nàng hờ hững nói: "Không có gì."
Cũng không lâu lắm.
Có một đệ tử đi ra từ trong Dược Vương cốc, đón hai người vào.