"Được! Hi vọng lão đầu không làm ta thất vọng." Đường Nhược Ngu thờ ơ nói.
Trương Huyền duỗi ray ra, xúc xắc và cái chung bay thẳng vào trong tay lão, nhanh chóng lắc lắc.
"Cao thủ! Đây mới thật sự là cao thủ!"
Đường Nhược Ngu thấy vậy, không khỏi kích động, hai mắt nóng rực.
'Cạch!'
Trương Huyền úp chung xuống bàn, cười nói: "Tiểu huynh đệ, có thể đặt cược."
"Tiếp tục đặt báo."
Đường Nhược Ngu nghiêm túc nói, mười vạn lượng trong tay, tăng thêm thắng chín mươi vạn lượng, lần này đặt hết một trăm vạn!
Nghiện đặt hết!
"Tê! Lại đặt hết, còn đặt báo, quá dọa người."
"Đánh cược, đây mới là đánh cược chân chính, ta có thể gặp trận cược này, chuyến đi này không tệ."
"Kinh khủng, người trẻ tuổi kia quá kinh khủng, chẳng lẽ không sợ thua sao?"
Đám người khiếp sợ nhìn Đường Nhược Ngu, ván cược trước mắt, quá mức long trọng, làm cho da đầu của bọn họ run lên, tinh thần bị kích thích, nhìn thấy được ván cược này, chuyến này đã đủ rồi.
Diệp Lăng Thiên nhìn Đường Nhược Ngu, quái dị nói: "Ngươi lại đặt hết, có lòng tin không?''
Hắn còn tưởng rằng, phải khuyên một lát, tên ngốc này mới chịu đặt hết, không ngờ chẳng cần hắn khuyên.
Đường Nhược Ngu nghiêm túc nói: "Đánh cược với cao thủ, nên đặt hết, để thể hiện sự tôn trọng cao thủ.''
Diệp Lăng Thiên yên lặng cười một tiếng, không nhiều lời.
Trương Huyền thì bật cười nhìn Đường Nhược Ngu: "Ngươi không sợ thua sạch sao?''
Đường Nhược Ngu thản nhiên trả lời: "Vốn không có gì cả, cho nên không sợ, cùng lắm thì tiếp tục không có gì cả."
Ban đầu chỉ có một vạn lượng, nhưng do người khác cho, dù là thua, bản thân cũng không lỗ, nhưng nếu thắng, đó chính là chín trăm vạn lượng.
'Không!'
Nói đúng hơn là chín triệu chín trăm ngàn lượng, sòng bạc còn phải cộng chín mươi vạn lượng chưa thanh toán vào!
Nếu nói sợ, người sợ là lão đầu tử mới đúng, đối phương có khả năng thua số tiền khổng lồ.
"Ha ha ha! Người trẻ tuổi, có chí khí, ta rất thưởng thức."
Trương Huyền cao giọng cười một tiếng.
Lão nhìn về phía Diệp Lăng Thiên nói: "Vị tiểu huynh đệ này, đã tới rồi, muốn cược một ván không?"
Diệp Lăng Thiên cười nhạt một tiếng, tiện tay lấy ra một tờ ngân phiếu trăm lượng, đặt lên vị trí báo: "Ta cược tên ngốc này thắng."
"Ồ? Chỉ một trăm lượng?" Trương Huyền hơi kinh ngạc.
Diệp Lăng Thiên nói: "Chiếc nhấn trên tay của tiền bối không tệ, ta cảm thấy một trăm lượng đủ cầm nó rồi.''
Vân Mạch nghe xong, nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, ánh mắt nhiều hơn mấy phần bất thiện.
Trương Huyền lại cười nói: "Chiếc nhẫn của ta, giá trị không chỉ một trăm lượng."
Diệp Lăng Thiên nói: "Chân chính đánh cược, từ trước đến nay đều không công bằng, lấy nhỏ thắng lớn, mới có thể biểu lộ ra thực lực.''
"Nói cũng đúng."
Trương Huyền gỡ nhẫn ngọc, để nó lên bàn: "Nếu ngươi thắng, cho ngươi chiếc nhẫn này cũng không sao."
"Sư phụ..."
Vân Mạch nhỏ giọng hô, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Trương Huyền cười cười, không nhiều lời, nếu có người thắng chiếc nhẫn này từ tay của lão, đủ để chứng minh thực lực của đối phương, lão thua được!
Diệp Lăng Thiên nhìn nhẫn ngọc trên bàn, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ.
Chiếc nhẫn này không đơn giản, chỉ cần dùng thỏa đáng, hoàn toàn có thể nạy ra một bảo tàng phú khả địch quốc, thậm chí khiêu động thế cục thiên hạ.
Vật này, là một trong những mục tiêu của hắn, chỉ cần thành công, tài phú của Bạch gia tại Giang Nam, sẽ nằm chắc trong tay của hắn, hơn nữa còn có thể thu được một cỗ sức mạnh đáng sợ.
Thả Tần Kiêm Gia rời đi, nhiễu loạn đại hôn của Bạch Khuynh Nhan và Sở Cửu Ca, chỉ là khúc nhạc dạo đầu.
Mục đích thực sự, là bố cục cho chuyến đi về phía nam.
Bạch gia, tọa trấn Giang Nam, phú khả địch quốc, cục thịt béo này, các đại thế lực đều đang ngó chừng, nhưng không ai ăn được, hắn muốn thử một lần.
"Lão đầu, nhanh mở ra."
Đường Nhược Ngu đặt hai tay lên mặt bàn, nhìn chung xúc xắc chằm chằm.
Vân Mạch thì nhìn chòng chọc bàn tay của Đường Nhược Ngu, lại là chiêu vừa nãy sao?
Mua xong rời tay, đây là quy củ của nghề, gia hỏa này một mực phạm quy!
Trương Huyền nhấc chung lên.
"..."
Nhìn thấy tình huống bên trong, đám người trừng lớn hai mắt, bị kinh trụ.
Xúc xắc bên trong chung, chỉ còn một viên đang điên cuồng chuyển động, thấy không rõ điểm số, về phần hai viên xúc xắc khác, thì đã hóa thành một đống bột phấn.
"Đây mới thật sự là cao thủ."
Đám người kịp phản ứng, nhìn về phía Trương Huyền, ánh mắt tràn ngập kính sợ.
Còn thừa lại một viên xúc xắc, căn bản không thể nào ra báo, Đường Nhược Ngu thua rồi.
"Sư phụ thắng."
Vân Mạch thả lỏng một hơi, trên mặt nở nụ cười, công nhận gừng càng già càng cay.
Đường Nhược Ngu thì nhìn chòng chọc viên xúc xắc đang không ngừng xoay tròn, chỉ cảm thấy hoa mắt, đưa tay xoa nhẹ con mắt theo bản năng, lập tức nói: "Ngừng!"
Đột nhiên, xúc xắc đình chỉ xoay tròn, dừng lại ngay mặt sáu điểm.
"Tiểu huynh đệ, điểm số là sáu, ta thắng." Trương Huyền nói với Đường Nhược Ngu.
Tiếp đó lại cười khẽ, nói với Diệp Lăng Thiên: "Xem ra nhẫn của lão hủ, ngươi lấy không được."
Diệp Lăng Thiên lắc đầu: "Còn chưa biết."
"Chẳng lẽ ngươi muốn đánh thêm một ván?'' Trương Huyền hỏi.
Diệp Lăng Thiên nói: "Đã là đánh cược, thì chỉ cần một ván, bất quá ván này chưa kết thúc."
Vừa mới nói xong.
'Răng rắc!'
Viên xúc xắc kia, hóa thành bột phấn trong nháy mắt.
Trương Huyền sửng sốt một giây, bật cười nói: "Ngay cả như vậy, cũng không có báo."
"Thật sao?" Diệp Lăng Thiên lắc đầu.
'Ông!'
Vừa mới nói xong, bột phấn trên bàn tự động ngưng tụ, biến thành ba viên xúc xắc lần nữa, mỗi viên xúc xắc, đều chỉ có một điểm.
"Ba cái một, vẫn là báo!" Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.
"..."
Đám người khó tin, đôi mắt trợn tròn, như vậy cũng được?
"Cái này..."
Vân Mạch thấy một màn này, không khỏi chấn kinh, toàn thân phát lạnh.
Gã đi theo sư phụ từ lúc ba tuổi, cùng nhau đi tới bây giờ, chứng kiến qua quá nhiều chuyện khó tin, nhưng mỗi lần đều nằm trong dự liệu của sư phụ.
Bố cục hôm nay, lại vượt ra khỏi sư phụ đoán trước.
"Ba cái một, thắng!"
Đường Nhược Ngu cũng lơ ngơ, căn bản không biết, đến cùng xảy ra chuyện gì.
"..."
Trương Huyền yên lặng nhìn ba cái một trên mặt bàn, thần sắc phức tạp.
Lão cầm lấy thuốc lá sợi, hít một hơi thật sâu, buồn bã nói: "Lão hủ bại."
'Vèo!'
Tiện tay vung lên, chiếc nhẫn trên bàn bay về phía Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhận lấy nhẫn ngọc, ôm quyền nói: "Đã nhường!"
Trương Huyền nói với Vân Mạch: "Ngươi đi chuẩn bị ngân phiếu cho tiểu huynh đệ này, nếu ở đây không đủ, thì lấy từ các sòng bạc khác.''
"Vâng, sư phụ!" Vân Mạch không nhiều lời, muốn rời đi.
"Khoang đã!" Đường Nhược Ngu vội vàng mở miệng ngăn lại.
Gã nhìn Trương Huyền, nói: "Ta tới đây, chỉ vì luận bàn với cao thủ, số bạc thắng được, ta không cần.''
Nói xong, còn trả lại chín vạn lượng vừa rồi, không lấy một xu.
Đám người mộng bức, nhiều tiền như thế, cứ bỏ như vậy?
Người Đường môn đều ngang tàng như thế sao?
Người trẻ tuổi, đi lệch đường nha! Về sau tất sẽ hối hận, ăn cơm đều không ngon.
Trương Huyền thấy vậy, thần sắc quái dị nhìn Đường Nhược Ngu, cảm khái nói.
"Tiểu huynh đệ cũng rất thú vị.''