"Danh sách?"
Bạch Khuynh Nhan càng thêm không hiểu.
Nàng biết Cố Kim Triều nói cái gì.
Giang Nam, là căn cơ của Sở Cửu Ca, bây giờ Sở Cửu Ca biến mất, đổi lại thành Cố tướng quân, nếu muốn ngồi ổn vị trí này, nhất định cần danh sách thế lực của Sở Cửu Ca.
Chỉ có giải quyết chướng ngại, mới dễ dàng làm việc.
Bạch Khuynh Nhan không hiểu vì sao Cố Kim Triều tìm Bạch gia muốn danh sách.
Theo nàng suy đoán, Cố tướng quân xuất hiện tại Giang Nam, khả năng lớn liên quan đến Diệp Lăng Thiên, giữa hai người có một ít liên hệ nào đó.
Đã muốn danh sách, sao không tìm Diệp Lăng Thiên, tìm Tung Hoành, hết lần này tới lần khác lại tìm Bạch gia, thật quỷ dị.
Bạch gia là gia tộc quyền thế nhất Giang Nam, quả thật lấy ra được danh sách, nhưng tại sao lại chọn tìm mình, làm cho Bạch Khuynh Nhan không hiểu, bởi vì trên ván cờ này, Bạch gia không phải lựa chọn tốt nhất!
Trừ khi... Còn có một khả năng!
Đó chính là Cố tướng quân chỉ là một quân cờ, mà đối phương không biết ai cầm cờ.
Nếu như vậy, Bạch Khuynh Nhan chỉ có thể nói Diệp Lăng Thiên quá đáng sợ.
Nhớ lại lời nói vừa rồi của Diệp Lăng Thiên, hắn không muốn gặp Cố Kim Triều, hiển nhiên không muốn để cho Cố Kim Triều biết sự tồn tại của hắn, để cho mình gặp Cố Kim Triều, chứng tỏ đã ngầm đồng ý một ít chuyện.
"Được! Bạch gia sẽ hỗ trợ tướng quân, nhưng ta có một yêu cầu!"
Bạch Khuynh Nhan nhìn Cố Kim Triều, nếu trực tiếp đáp ứng, quá mức rõ ràng, đòi hỏi yêu cầu, sẽ để cho người ta nghĩ rằng mình muốn lợi ích.
Cố Kim Triều nói: "Bạch cô nương cứ nói."
Bạch Khuynh Nhan nói thẳng: "Bạch gia kinh doanh nhiều thứ, vận chuyển đường bộ làm chủ, hải vận thì bị quân đội khống chế, mỗi lần vận chuyển đường biển, quá trình rất rườm rà, trì hoãn không ít thời gian, tiểu nữ muốn tướng quân cho chút tiện lợi!''
"Được!"
Cố Kim Triều đồng ý không do dự, Bạch gia muốn hải vận, nằm trong dự đoán của gã.
"Trong vòng ba ngày, đồ vật sẽ đưa đến phủ tướng quân."
Bạch Khuynh Nhan thi lễ chào Cố Kim Triều.
"Đa tạ Bạch cô nương, Cố mỗ cáo từ!" Cố Kim Triều quay người rời đi.
Bạch Khuynh Nhan thấy Cố Kim Triều rời, hơi nhíu lông mày, Diệp Lăng Thiên hạ cờ quá lớn, nàng cảm thấy Bạch gia đã lâm vào vũng bùn sâu không thấy đáy, một khi bất cẩn, sẽ bị diệt tộc.
"Một người toàn thân đầy âm mưu quỷ kế, chắc không có nổi một bằng hữu!"
Bạch Khuynh Nhan lẩm bẩm nói.
… …
Cô Tô thành, bên trong một sòng bạc.
"Cố Kim Triều xuôi nam, kế hoạch tiếp theo thế nào?''
Vân Mạch nhìn về phía Diệp Lăng Thiên.
Hiện tại gã nắm giữ Tung Hoành phái, muốn làm chút chuyện, còn phải nhìn xem kế hoạch của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Không phải kế hoạch của ta, mà là kế hoạch của ngươi."
"Kế hoạch của ta?"
Vân Mạch lộ vẻ trầm tư, Bạch Khuynh Nhan truyền tin báo Cố Kim Triều tìm Bạch gia muốn danh sách.
Cố Kim Triều không biết Diệp Lăng Thiên đứng sau màn, mà lại thái độ của Diệp Lăng Thiên đối với người này, đáng giá nghiền ngẫm.
Cố Kim Triều là bộ hạ cũ của Đại Chu, lần này xuôi nam có ý nghĩa gì?
Mang ý nghĩa thế lực phía nam sẽ bị thanh tẩy, mà sau khi thanh tẩy, sẽ xảy ra chuyện gì?
Không thể nghi ngờ là lưỡng bại câu thương!
Sau khi hai bên lưỡng bại câu thương, sẽ thế nào?
Nghĩ tới đây, Vân Mạch không khỏi nhìn lên trời, một khi lưỡng bại câu thương, vị kia sẽ ngư ông đắc lợi!
Mà thời khắc này Tung Hoành nên làm gì đây?
"Xem ra ngươi muốn ta chiếm tiên cơ."
Vân Mạch nhẹ giọng nói, ngư ông đắc lợi, vì sao nhất định phải chờ vị kia? Tung Hoành phái ở đây, nhà cạnh hồ hưởng trăng trước, hoàn toàn dễ dàng chiếm trước tiên cơ.
Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời, cười nhạt nói: "Chơi diều cho bay quá xa, muốn kéo trở về sẽ khó, dù sao phải đợi gió nhỏ lại mới kéo về được.''
Bộ hạ cũ, cuối cùng chỉ là bộ hạ cũ, thời gian sẽ thay đổi rất nhiều thứ, chỉ có hoàn toàn nắm trong tay, mới thả lên mặt đài được.
"Thì ra là thế!"
Vân Mạch gật đầu, để Bạch gia đưa danh sách, Cố Kim Triều nhanh chóng làm việc, hai bên lưỡng bại câu thương, Tung Hoành ra mặt, khống chế Cố Kim Triều, ngư ông đắc lợi.
Mà Tung Hoành vụng trộm đi theo Diệp Lăng Thiên, cho nên cuối cùng Diệp Lăng Thiên thắng.
Nước cờ này thật diệu!
"Ta đã dọn bàn cờ xong, về phần đi thế nào, phải xem ngươi.'' Diệp Lăng Thiên khẽ cười nói.
"Nếu ta đánh không tốt, sẽ thế nào?''
Vân Mạch nhìn Diệp Lăng Thiên, bên trên ván cờ này, bọn họ đều là quân cờ, nếu không thể vượt mọi chông gai, chẳng lẽ sẽ bị ném bỏ?
Diệp Lăng Thiên bật cười, nói: "Chư tử bách gia, duy ta Tung Hoành!"
Vân Mạch nghe vậy, thần sắc thoải mái, nói vậy cũng đúng, Tung Hoành đã muốn đánh cờ, kết cục vốn đã định từ đầu!
"Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân!"
*Tạm dịch: Chớ buồn con đường phía trước không có tri kỷ, khắp thiên hạ có ai mà không biết ngươi.
Diệp Lăng Thiên phất tay, bật cười rời khỏi sòng bạc.
… …
Lữ điếm Duyệt Lai.
Hôm nay khách nhân nhiều, bởi vì năm ngày nữa sẽ tổ chức đại hội võ lâm, nhân sĩ võ lâm bốn biển, đều tề tụ tại Cô Tô thành, cực kì náo nhiệt.
Trên lầu hai.
Tô Khuynh Thành vịn khung cửa, thất thần nhìn nhân sĩ giang hồ dưới đường lớn.
Diệp Lăng Thiên đi tới, nắm lấy tay của nàng, cảm thấy hơi lạnh, hỏi: "Có chuyện gì?"
Tô Khuynh Thành lắc đầu nói: "Không có gì!"
Theo nàng tính toán, năm ngày nữa Thiên Thù Phệ Hồn Cổ sẽ phát tác.
Nàng đã tìm hiểu Dược Vương bí điển nhiều lần, vẫn không thể giải được Thiên Thù Phệ Hồn Cổ, Thường Bách Thảo ghi lên bí điển chút nghiên cứu, kết cục vẫn khó giải như cũ!
Người trong giang hồ, chuyện sống chết rất bình thường, nhất là cái chết của một người râu ria.
Diệp Lăng Thiên nắm chặt tay của nàng, nhẹ nhàng xoa, nói: "Ấm hơn chưa?"
''Ùm!''
Tô Khuynh Thành nhẹ nhàng trả lời một câu.
Không lâu lắm, một tiên sinh đi vào trong lữ điếm, chính là người kể chuyện.
Nhìn thấy người kể chuyện, Tô Khuynh Thành rất bình tĩnh, một người sắp chết, ngưu quỷ xà thần nhảy ra, nàng cũng không sợ.
Người kể chuyện ngồi lên ghế, một tay cầm quạt xếp, một tay cầm án mộc, cười nói: "Các vị khách quan, tiểu sinh là người kể chuyện, biết rất nhiều cố sự, mọi người muốn nghe cố sự chợ búa, hay nghe bí mật độc nhất vô nhị?"
"Muốn nghe bí mật độc nhất vô nhị! Ta nhớ đoạn thời gian trước có một bản cấm thư tên là Quân Nghi Thiên Hạ, hình như do người vô danh viết, kể chuyện đó đi!
Có người lập tức hô.
Người kể chuyện nghe vậy, lắc đầu nói: "Thật có lỗi, cố sự đó không kể được, tiểu sinh không dám kể! Hay là tiểu sinh kể quyển sách khác của người vô danh nha, tên là Kim Bình Mai!"
'Cạch!'
Vỗ án mộc một cái, hình như có thần vận, trong lữ điếm an tĩnh lại trong nháy mắt.
Người kể chuyện cất cao giọng, nói: "Trà thơm lãng mạn tạo tình, rượu ngon làm bà mối. Khi say, hai người quên nhau. Nghe nói máu của Tây Môn Khánh nhuộm đỏ Uyên Uơng lâu..."