Triệu Khách không ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái thìa, chỉ thấy nước canh trong nồi dần sền sệt, mùi nước tương đậm đà dần tản ra theo ngọn lửa, nghe được câu hỏi thăm của Heo mập mới nhíu mày nói: "Chân giò heo kho tương!"
"Xẹt!"
Cả cục thịt thăn bị Heo mập ngậm vào trong miệng, nước canh đậm đà bị đè ép ra theo hàm răng như là một khúc Waltz diễn tấu trên vị giác.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn một cái, khối thịt đã đun nhừ trong béo có nạc, không ngán không khô như là mỹ nhân cởi quần áo thân thiết với đầu lưỡi của mình, khiến trên đầu lưỡi dính đầy mùi hương của nàng, tham lam hút lấy chất lỏng.
Trong tiếng hát vang nhảy múa, nhẹ nhàng khẽ hút xương cốt đã bị đập vỡ ra, tủy xương đậm đà thuần hương theo khe hở xương vỡ ra bắn vào sâu trong vị giác của mình.