Bốn mắt nhìn nhau, mí mắt Triệu Khách nhảy dựng lên, ánh mắt đầu người vô hồn thâm trầm như một cái lỗ đen, nhìn đầu người hơi mở miệng ra, Triệu Khách không tự chủ được yên lặng đọc theo ở trong lòng.
Hai chữ rất đơn giản, “Cứu ta!”
“Cứu ngươi?”
Tư duy của Triệu Khách trở nên chậm lụt, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của đầu người, trong thoáng chốc bên tai như nghe được tiếng cầu cứu trầm thấp: “Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta!!”
Giọng nói như xa như gần dần vang vọng trong lỗ tai Triệu Khách, lúc đầu chỉ như con muỗi kêu lên vù vù, lại dần như kinh lôi cuồn cuộn, khiến toàn bộ tư duy trong đầu Triệu Khách đều bị giọng nói này chiếm hết.