Tuy thấy rất kỳ quái với hành động của hai người nhưng Camilleri lại rất hài lòng với điều này.
“Tỷ tỷ.” Nhưng lúc này, Gia Ngọc đột nhiên gọi Camilleri.
Camilleri tưởng Gia Ngọc còn đau lòng vì việc con thỏ kia, ngồi xổm xuống an ủi: “Tiểu Ngọc, sau khi chúng ta trở về, ta sẽ nuôi một đàn thỏ cho ngươi, có được không.”
Gia Ngọc lắc đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua rừng cây cách đó không xa, khẽ nói: “Bên kia có người.”
Dù Gia Ngọc đã nói rất nhỏ nhưng Triệu Khách và Vương Ma Tử đứng ngay bên cạnh, sắc mặt hai người cứng đờ, thân thể không hề có hành động gì, thậm chí còn cố ý giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.