Sau khi xác định dưới đũng quần trống rỗng không có cái gì, cơ bắp ở khóe miệng Vương Ma Tử không nhịn được giật giật, cứng ngắc xoay người nhìn ra sau.
Âu Dương Xu đang hai tay chống nạnh đứng sau lưng mình, ánh mắt khinh bỉ như một vương giả nhìn xuống học sinh tiểu học, ngón tay ngoáy lỗ tai: “Một chiêu vừa rồi của ngươi gọi là gì?”
“Đấu… Đấu chuyển… Tinh… Di!”
Nuốt một ngụm nước bọt, giọng Vương Ma Tử càng ngày càng nhỏ.
Âu Dương Xu gật đầu, chợt vung nắm đấm đầy vết chai lên: “Ta đánh ngươi trời đất quay cuồng!”