Chỉ nghe trong hẻm nhỏ vang lên tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, cùng tiếng quần áo bị xé rách càng lúc càng lớn.
“A!”
Giọng nói đầy vui vẻ của nam nhân vang lên, đã không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân nữa, nhưng Vương Ma Tử có thể nghe được từng tường kêu ô ô khe khẽ, dường như bị thứ gì đó bịt miệng lại.
Có thể tưởng tượng ra tình cảnh mà nữ nhân kia đang gặp phải, điều này khiến khuôn mặt Vương Ma Tử trở nên hung ác nham hiểm đến cực điểm.
Những nghĩ đến lời nói của Triệu Khách, cuối cùng vẫn như một quả bóng xì hơi, yên lặng cúi đầu nhấc thùng gỗ trên tay: “Đi thôi!”