“Ngươi không thể nói chuyện, có thể viết chữ không??”
Triệu Khách chỉ bùn dưới đất hỏi.
Được Triệu Khách nhắc nhở như vậy, ánh mắt tên to con sáng ngời, đưa tay vỗ đầu của mình, nhào xuống đất, viết hai chữ méo mó ở trên mặt đất.
Triệu Khách lại gần nhìn, trong lòng giật mình, ánh mắt nhìn về phía tên to con lập tức trở nên phức tạp.
Ngạc nhiên, hoang mang, nghi ngờ vô căn cứ cùng đủ loại cảm xúc tiêu cực thoáng qua rồi biến mất trong mắt Triệu Khách.